Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 95: Pháo Nổ




***
Tiến không được, lùi không xong nên tôi quyết định ngả lưng bên cạnh bụi cây để chờ đợi, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về nơi cần quan sát và chờ đợi. Công việc rình mò này đòi hỏi một sự kiên trì, ngoài sự kiên trì còn phải kiên định chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến khi mà những cơn gió thổi hiu hiu mát rượi, xua tan đi cái nóng bức oi ả vào ban ngày.

Ngay sau chỗ tôi ngồi là đường cái, thi thoảng ô tô xe máy vẫn chạy qua chạy lại nhưng về cơn bản không gian tứ phía đều tĩnh lặng. Trăng non đã treo cao, moi chiếc đồng hồ Casio để trong đáy ba lô ra xem giờ, đã suýt soát 10 giờ đêm. Tôi công nhận đồng hồ điện tử Casio này bền bỉ, ngoài việc chống nước thì từ hồi mua về đến nay tôi mới chỉ phải thay pin một lần. Tôi không có thói quen đeo đồng hồ, có lẽ cuộc sống dân dã ở quê đã ngấm sâu vào máu của tôi, tôi vẫn thường nhìn mặt trời, ánh nắng hoặc dựa vào thời gian của người xung quanh để áng chừng giờ giấc cho mình. Tôi biết điều này không hẳn là tốt nhưng sự thật thì một kẻ thích bò lê bò toài không thích hợp có một cái đồng hồ vì vướng víu.

Những người tôi chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện nhưng không giống với suy nghĩ trước đó của tôi. Từ phía cống Đoan vọng đến tiếng xe máy, tôi vội nhổm người lên nhìn bởi tôi có thể phân biệt được tiếng pô của xe Cub, xe Dream và xe Win, nếu có nhiều hơn hai xe máy thì âm thanh cộng hưởng sẽ lớn hơn gây ra ồn ào. Thông qua ánh đèn, tôi nhận định phải có đến bốn xe:

-“Đi đông thế cơ à?” – Tôi thầm nghĩ.

Ánh đèn xe tụm lại một chỗ, tiếng xe máy nổ thêm vài giây rồi tắt hẳn, màn đêm trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Tôi hụp người xuống, căng mắt ra để nhìn nhưng khoảng cách hàng trăm mét chỉ giúp tôi nhận thấy một đám người lố nhố đứng ven đường cái. Dựa theo số xe máy thì tôi đoán có lẽ nhóm này có khoảng bảy đến tám người, như vậy là đông, rất đông cho một công việc cần ít người như tôi hiểu.

Một ánh đèn pin lia dọc theo rãnh nước hướng về phía tôi đang ngồi khiến tôi thót tim. Tôi vội vàng nằm sấp xuống, tim đập mạnh, sẵn sàng cho việc bò lùi về phía sau rút chạy. Tuy nhiên tôi không phải lo lắng lâu khi mà ánh đèn pin chỉ lia xung quanh lấy lệ rồi nhanh chóng soi tập trung vào đoạn rãnh nước ngay chỗ họ đang dừng xe. Trong khi tôi còn đang băn khoăn với những giả thuyết trong đầu thì hành động của đám người mới đến đã cho tôi câu trả lời:

-“À, giấu xe máy bên vệ đường ư?”

Lần lượt mấy cái xe máy được dắt xuống vệ đường, có cái còn để luôn xuống rãnh nước tưới tiêu. Mặt đường cao hơn mặt ruộng cả mét, lại có thêm những bụi cây dại lúp xúp nên xe cộ đi qua đi lại không thể phát hiện được. Đám người hoàn thành công việc giấu xe rất nhanh, ánh đèn pin chớp tắt chớp mở giúp tôi theo dõi được hầu hết mọi việc nhưng không dám di chuyển để thay đổi vị trí. Chỗ tôi đang nằm sấp và chỗ bọn họ giấu xe nằm trên một đường thẳng, sợ rằng ánh đèn của chiếu hú họa của họ có thể vô tình phát hiện ra nên tôi đã phải lùi lại một chút xíu, nửa nằm nửa ngồi co ro bên bờ ruộng.

Những cái bóng bắt đầu bước nhanh theo một hàng dọc về chỗ hố đào, người đi đầu dùng đèn pin để định hướng, ông ta chỉ bấm đèn trong một giây rồi tắt nhưng như vậy cũng là quá đủ đối với tôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi kiên nhẫn chờ đợi thêm khoảng nửa giờ đồng hồ trước khi quyết định mình phải làm gì đó để đêm nay không phí công. Tôi quyết định trườn lên mặt đường, ngó trái nhìn phải, sau khi chắc chắn rằng không có xe cộ qua lại thì tôi mới bò ngang qua đường để sang bên kia. Trời đã về khuya, mặt đường trải nhựa cũng trở nên mát mẻ. Bên kia đường là mương Khoai, vệ đường thoai thoải, cỏ mọc xanh rì với những bụi cây cao gần bằng đầu người. Hàng phi lao gầy guộc mà người dân trồng sát bờ mương khẽ lay động theo từng cơn gió nhẹ, tôi lom khom di chuyển từ bụi cây này sang bụi cây khác một cách cẩn trọng, cố gắng không để lại bất kỳ một tiếng động nào, kể cả tiếng đế giày ba ta giẫm lên lá khô. Được một đoạn dài, áng chừng đã đến đoạn những chiếc xe máy được giấu thì tôi bò ngược lên mặt đường, lại nhìn ngó cẩn thận sau đó trườn qua. Bởi mặt đường cao hơn mặt ruộng, trăng lại tỏ nên những người ở dưới cánh đồng sẽ dễ dàng phát hiện ra bóng người qua lại trên con đường này.

Có lẽ những người đàn ông đi kiếm ăn vào ban đêm này tự tin rằng không có ai phát hiện ra những chiếc xe mà họ đã giấu ven đường nên không có ai ở lại canh giữ, hoặc là họ quá tự tin hoặc họ là những kẻ khờ khạo. Nếu tôi là họ thì tôi sẽ tính đường thoát trước khi bắt đầu một công việc ám muội như thế này, mà cũng có thể tôi là đứa nhát gan, sợ bị túm được nên luôn lên kế hoạch chạy trốn trước cả kế hoạch kiếm tiền. Ánh trăng tỏ giúp tôi nhận biết rõ ràng từng chiếc xe một, hai chiếc Cub được để nằm ngả dưới rãnh nước, một chiếc Dream Việt Nam đã tháo yếm nhựa cùng với chiếc Wave Thái màu xanh mới tinh nằm nghiêng lẫn vào bụi cây. Đây là hai chiếc xe, mà theo tôi, là giá trị hơn cả. Sau khi sờ tận tay, nhìn tận mắt từng chiếc xe thì bất giác trên miệng tôi xuất hiện một nụ cười tinh quái. Lần trong ba lô, tôi lôi ra lưỡi lê, hai mắt nhắm nghiền để tưởng tượng, một tay lần mò tìm những bó dây diện hoặc bất cứ thứ dây nhợ nào mà tôi mò được đều bị cắt. Tôi không tốn nhiều thời gian để biến những chiếc xe đắt tiền thành một đống sắt vụn. Một chiêu trò cũ đã lâu rồi tôi không thèm dùng đến là tháo chụp bugi của xe cũng được thực hiện, bốn cái chụp bugi đều được gỡ ra khỏi vị trí vốn chúng nên thuộc về và ngay sau đó yên vị dưới lòng mương Khoai. Gỡ được cái nào tôi liền dùng hết sức để ném về phía bên kia đường cái, những tiếng tõm vang lên giữa đêm khuya nghe thì nhẹ nhàng nhưng chủ nhân của những cái chụp bugi đó hẳn sẽ tức lộn tiết, đau từng khúc ruột chứ không vừa làm vừa cười như tôi được.

Phá xong xuôi bốn cái xe, tôi muốn tiếp cận nơi họ đang đào nhưng suy đi tính lại thì không thể bởi địa hình trống trải, dễ bị phát hiện. Tôi đã thử bằng cách bò quang qua những thửa ruộng khô cằn, nằm sấp nấp bên những bờ ruộng, lặng lẽ đến gần nơi cần đến nhưng khi khoảng cách còn khoảng năm chục mét thì không thể mạo hiểm được nữa. Ghé tai xuống đất, tôi có thể nghe tiếng thùm thụp vọng đến, mùi khói thuốc lá phảng phất trong gió, thi thoảng là tiếng ho húng hắng của một người nào đó. Cứ chốc chốc, ánh đèn pin lại lia lấy lệ ra xung quanh, tôi đồ rằng nhóm người này đã thành công rất nhiều lần trong công việc này nên họ tương đối chủ quan. Nằm nép bên bờ ruộng, hai mắt mở thao láo nhìn bầu trời đêm một hồi, đến khi biết chắc rằng không còn cách nào khác tiếp cận gần hơn để dỏng tai nghe lỏm thì tôi đành tiếc rẻ bò ngược lại phía đường cái theo đường vòng cung.

Nấp bên vệ đường cạnh mương Khoai, tôi dùng đèn pin mini đã bịt kín đầu, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ cho ánh sáng xuyên qua để xác định lại một lần hướng rút chạy về làng. Sau khi đã ghi nhớ kỹ địa hình thì tôi mới lấy pháo, bật lửa gió cùng súng cao su ra. Quả pháo cối duy nhất được ưu tiên sử dụng trước, sau khi châm dây cháy chậm, tôi giơ cao súng cao su nhắm về hướng Đông Nam, lẩm nhẩm đếm đến ba rồi thả tay ra. Quả pháo cối được quấn thêm bên ngoài một ít đất sét nhằm tăng trọng lượng, khi rời khỏi tay tôi nó xoay tít trên không trung và phát nổ khoảng ba giây sau đó. Một tiếng nổ chát chúa vang lên giữa đêm khuya, ngay chính tôi là người chủ động cũng phải nhăn mặt giật mình. Sau tiếng nổ lớn thì không gian tĩnh mịch trở lại, chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ trước khi những tiếng nổ lép bép liên tục vang lên. Thay vì quẹt pháo diêm như quẹt diêm thì tôi dùng bật lửa gió để đốt, thứ pháo này phải ném thật nhanh nếu không chúng nó sẽ nổ ngay trên tay tôi. Tôi vừa lom khom rút chạy vừa ném những quả pháo diêm ngược trở lại bên kia đường. Đã lâu lắm rồi tôi mới được trải qua cảm giác phấn khích đến tột độ như thế này, tôi vừa chạy vừa cười một mình, thứ âm thanh giòn giã của tiếng pháo khiến người ta liên tưởng mùa xuân dường như đã về đến sân nhà.

Tôi vừa yên vị trong một bụi cây lớn ven bờ mương, gần làng tôi thì cũng là lúc những bóng đen xuất hiện trên mặt đường, ánh đèn pin thay vì chớp tắt như trước đó thì nay đồng loạt bật sáng, có đến vài ánh đèn pin chiếu vào những gốc cây, bụi cỏ dọc hai bên đường. Tôi lặng lẽ bò lên gần mặt đường, di chuyển từ bụi cây này sang bụi cây khác sau đó nhanh chân băng qua đường, bật tường biến mất trong một căn nhà bỏ hoang cạnh đường cái.

***


Chấn động, chấn động, truyện gì mà hot leo top 1 của tháng thế này??
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.