-hả?là cô?người đẹp Ngân?Đức hỏi lại cho chắc chắn...
-Ừm..là tôi.tôi...
-Hahaha..quên nói với cô...xin lổi ha...buổi chiều tui hay bận việc lắm nên không thể ở ủy ban...hay là vầy...cô nói Phó Ngọc trừ lương tui đi ha hoặc là khai trừ cũng được.
Cái nầy Đức nói thiệt,nó chỉ mong bị khai trừ thì có lý do chánh đáng không đi làm,ai dè Ngân nghe nó nói vậy tưỡng là nó “giận muốn làm tới bến”vì thái độ của mình nên đang sợ hãi lại càng sợ hãi hơn...
-Không ..không phải...Ngân ấp a ấp úng không biết phải mở lời như thế nào,cuối cùng thu hết dũng khí nói như muổi kêu:
-Tôi..tôi muốn nói cho cậu biết là....không cần đọc hồ sơ nữa...ngày mai tôi sẻ giãi thích tường tận cho cậu...có được không?
-hả?hahaha..được sao lại không được...cám ơn cô nhiều nha...nhưng ngày mai thì không được rồi...tui không rãnh....bữa nào đi ...à sẵn đây,nhờ cô nói với phó Ngọc tui nghỉ vài ngày ha...
Ngọc cũng không đâu xa...đang lóng tai nghe bên cạnh Ngân đó thôi,nghe rỏ Đức nói liền ra sức gật đầu với Ngân...
-Anh Việt à...sao khách sáo vậy...chuyện là vầy...ngày mốt...tôi sẽ qua bên ủy ban một chút...nhờ anh hổ trợ ý mà...
Việt làm sao không hiểu...cứ mổi 6 tháng là bên Thị ủy qua Ủy ban thị sát một vòng,có điều lần thị sát trước cách đây mới hai tháng thôi...
Nhung cãm thấy nhẹ nhàng...hai người đi ăn tối trong thành phố Cần Thơ nàng cũng hồi họp lắm đấy...gặp người quen thì không biết phải ăn nói thế nào,cũng may nó hình như đã nghỉ chu toàn cho nàng...
Ngày nay từ Cần thơ qua Vỉnh Long không cần phải qua phà như ngày xưa...45 phút sau Đức đã chạy xe vào khuông viên khách sạn Sài gòn của Vỉnh Long...hiện nay cũng có thể coi là một trong khách sạn cao cấp nhất của thành phố Vỉnh Long,hôm qua nó đã đặt phòng trước rồi,ý nó là cho Nhung hưỡng thụ xa hoa một chút...
Lần đầu tiên đến những nơi xa hoa như thế nầy nên Nhung không tránh khỏi tâm trạng “khớp”,luôn nhìn quanh...mọi chuyện cứ để Đức an bày.
Đức đã đặt một phòng trên lầu ba ,đêm nay trời trong mây tạnh ,rất lý tưỡng nên..phong cảnh hửu tình...Mặt Nhung đỏ bừng khi Đức đột nhiên nắm tay nàng...cúi gầm mặt xuống đi bên cạnh nó...Sau khi “check in”,Đức chọn một bàn ngồi ăn tối trong góc khuất nhưng lại có thể nhìn ra sông.
-Chị ăn gì...Đức gọi...Người phục vụ nam đưa hai tờ thực đơn,tiếp lấy tờ thực đơn Đức nhìn Nhung dịu dàng hỏi.
Tuy lầ lần đầu tiên đến những nơi cao cấp như thế nầy nhưng Nhung thích ứng rất không tệ,nhanh chóng không còn ngượng ngùng,e lệ nữa...cầm tờ thực đơn lên âm thầm suýt soa...chà...sao mắc dữ vậy,đưa mắt liếc Đức một cái...nói: