-“Từ Canada bay qua Châu Âu chỉ gần 7 giờ đồng hồ thôi cho nên trong thời gian du học,tôi thường hay qua bên Âu châu chơi,nhất là thường hay đến các nước như Ý,Pháp hoặc Đức” .
Mấy ngày sau đó, ráo riết săn tin ...khi nhìn thấy hai chị em Đồng Giao, Thụy Vủ đang trong khu mua sắm...Hòa trợn mắt há mồm,quyết tâm đến trường Đảng thụ huấn...với tâm tư cua được Đồng Giao tới tay...
Đồng Giao hai mắt dán vào cuốn vở trên bàn...hình như đang nghiên cứu gì quan trọng lắm vậy...Hòa thấy ‘hụt hẳng’...vô cùng thất vọng...
-Chủ nhiệm Hòa à...anh có dịp đi du lịch nhiều như vậy thiệt làm cho người ta hâm mộ...kiếm bửa nào chúng ta cùng ngồi xuống uống vài ly...nghe anh kẻ chuyện nước ngoài mới được ...mọi người thấy tôi nói có đúng không?
-Trần Đức...một cô gái gọi to tên ‘Trần Đức’ rồi im bặt.....cô nầy tên Xuân,lúc vừa rồi được người khác xướng tên,giờ tới lượt cô ta,trên tay cô là tờ giấy của Đức.
Mọi người thấy cô gái tên Xuân cúi đầu không nói,hai vai run run,mặt đỏ..hình như là đang cố nín cười.Đồng Giao thúc giục:
-Chị Xuân....đọc đi chứ...mọi người đang chờ...
-À...ừm...Chức vụ hiện tại :không rỏ lắm...hình như là lon ton văn phòng.Sau một hồi e hèm,đằng hắng vài cái Xuân cũng đọc lên.
Nhà có người làm lảnh đạo,gà chó trong nhà cũng được người ta nhìn với cặp mắt khác huống chi Hạnh là chồng của Cục trưởng Ngọc?Vì vậy,thằng cha Hiệu trưởng liền thay đổi thái độ 180...hai ba ngày nay cứ như là quan tâm công tác của Hạnh lắm...luôn miệng hỏi hắn có khó khăn gì cho lảo biết...Hạnh bỉu môi khinh thường...những ‘ưu đãi’ nầy muốn lấy lòng mình à?nằm mơ đi...
Tuy lả giáo viên viện biên chế...nhưng so với những giáo viên hợp đồng ,Hạnh cũng không là gì cả,trước đây thường là cái gai trong mắt của lảo hiệu trưởng nầy...nếu không có vợ là Phó chánh văn Phòng ủy ban nhân dân thành phố...có lẻ cũng bị lảo nầy cho ra rìa...
Nhất cử nhất động của Hạnh không qua nổi cặp mắt của Ngọc,nàng khẻ thở dài...Hạnh là người chồng tốt ,không cờ bạc,rượu chè nhưng lại quá nhu nhược,người như vậy không bảo vệ được vợ con đừng nói chi là vợ con dựa vào...đây cũng là một trong những lý do nàng cho Việt đụ chùa mấy năm qua...thật ra nói Việt đụ chùa cũng hơi quá đáng một chút vì mổi khi có chuyện lảo cũng đứng ra thông qua quan hệ mà dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện...Ngọc đang suy nghỉ đem chồng vào cục xây dựng làm chủ nhiệm một bộ phận nào đó...người nhà,dể tin tưởng hơn...
-Em định đưa anh vào cục làm chủ nhiệm phòng hậu cần...Ngọc nói ra ý định của mình...
-Có...có được không?chỉ sợ người ta nói ra nói vô thì không ổn...Hạnh rụt rè hỏi.
Hạnh ngẩn ra...Du...người con trưởng của Bác cả đang cười toe toét,hai tay đều có túi xách...Tuy Hạnh và Du là hai anh em chú bác nhưng rất ít khi thăm hỏi nhau...nhà ai nấy sống, tình cãm không thân thiết...nay tới thăm lại còn mang trên tay quà cáp...Hạnh trong bụng cười lạnh nhưng ngoài mặt thì rất niềm nở theo lể tiết...
-Ây da...anh Du à...sao trể vậy?vô ...vô đi....đã lâu quá không gặp rồi...à nè,lúc nầy Bác Hai trai gái đều khoẻ chứ hả?
-Khoẻ...khoẻ lắm...à...sẳn anh đi Cần Thơ học trường Đảng...ba má có gởi cho chú chút quà...chú coi...Du vừa nói vừa đưa hai túi nặng trỉu ra...
Du tuy bản tánh trơ trẻn,bỉ ổi thường hay thượng đội hạ đạp nhưng trong lúc nầy cũng ngượng ngùng...gả là Phó Chánh văn phòng huyện ủy Huyện Thốt nốt,Ngọc,vợ Hạnh là Phó Chánh văn phòng thành phố...mạnh ai nấy làm,chưa hề liên lạc nhau...vì không có lợi ích chung.Hai tuần trước nghe tin người em dâu chú bác thăng nhiệm Cục trưởng Cục xây dựng,một chức vụ béo bở đầy quyền lực,Du trợn mắt há mồm...hôm nay đến nhà Hạnh chủ yếu là muốn móc nói quan hệ...Tuần trước Bí Thư,Chủ tịch huyện biết gả có họ hàng với Tân Cục trưởng,thái độ đối với gả rất là khách khí...nói bóng gió nếu có thể hy vọng gả đứng giửa làm ‘cầu nối’....Dĩ nhiên là Du vổ ngực khoe khoang rồi...bảo đãm sẻ hoàn thành nhiệm vụ...ngày sau đó gả liền có tên trong danh sách ‘đột xuất’ học tập ở trường Đãng...
-Em à...có anh Du đến thăm....Hạnh đưa tay đón lấy hai túi xách Du đưa qua,đồng thời quay người nói vong vào trong...
-là như vầy...sáng nầy mới khai giãng khóa học...hình như có hai người ở Ủy ban nhân dân...họ hình như không được tốt lắm...không biết em có biết họ không?cũng nên nói một tiếng...đắc tội với con Phó Chủ tịch tỉnh không có kết quả tốt đâu...
Nét mặt đang cười của Ngọc bổng đanh lại...
-Anh biết tên họ không?dáng vấp ra sao?
Du đắc ý...nếu có thể thông qua Ngọc mà dạy dổ thằng trẻ kia một chút,cho nó ăn trái đắng còn không phải là có công với Chủ nhiệm Hòa sao?chứng tỏ là mình vì Chủ nhiệm Hòa mà tận tâm làm việc...
-Người đàn bà thì không có gì...cái tên trẻ mới là có vấn đề...nó dám mắng Chủ nhiệm Hoà...Chủ nhiệm Hòa là ai chớ,cậu hai của Phó Chủ tịch tỉnh mà nó mà cũng dám mắng sao?ừm còn nửa,nó nói nó cái gì là lon ton văn phòng...tên là Đức...đúng rồi...nó tên Đức...em dâu à...em biết..
-Anh im miệng cho tôi...Du chưa dứt lời đã nghe Ngọc quát lên...gả kinh hải không biết chuyện gì đã xãy ra...mình đã nói cái gì sai sao?
Hạnh đứng bên cạnh nghe xong cũng kinh hải...tuy thân không nằm trong quan trường nhưng Hạnh nghe vợ kể hết về cái nhân vật ‘thông thiên’ nầy...Con Phó Chủ tịch tỉnh à?Du bỉu môi khinh thường...
-Anh Du à...anh không đắc tội với người tên Đức chứ?Du hồi họp hỏi...vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn vợ...thấy hai mắt vợ mình nhíu lại...Hạnh biết đây là triệu chứng vợ đang giận dử...
-Hả?em dâu à...là con của Phó Chủ tịch tỉnh Lại Đức Quang đó...Du tưởng Ngọc không biết gả muốn nói ai nên lập lại...
-Chuyện nầy tốt nhất anh đừng xen vào...nếu tránh xa tên Chủ nhiệm gì đó được thì tốt...có lợi cho anh đó....Ngọc khoát tay rồi bước lên lầu trên...Du kinh ngạc vẩn không biết chuyện gì đã xãy ra...
Hạnh nét mặt ngưng trọng...kề tai Du nói nhỏ...
Du nét mặt từ từ chuyển sang trắng bệch...lưng toát mồ hôi lạnh ...gả lắp bắp nhìn Hạnh:
-Chuyện nầy...sao có thể chứ?
Hạnh nghiêm túc gật đầu:
-Chuyện nầy rất ít người biết...người biết thì không ai nói ra...anh nên cẩn thận...tránh xa tên Hòa kia một chút để tránh liên lụy...Hạnh vổ vai người anh bà con chú bác ...
Du nào có nghe được gì...đầu óc đang sợ hải...gả đang nhớ lại hồi sáng nầy trừng mắt nhìn Đức...phía dưới quần lót cãm thấy có có giòng nước ấm...