Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 229: . Thiên Tuyệt Chi Ngọc (2.1)



Chương 199.1: Thiên Tuyệt Chi Ngọc (2.1)

Tiền Tuyến - Chiến trường là dấu vết còn sót lại của một t·hảm h·ọa.

Đó là bằng chứng cho thấy những t·hảm h·ọa đó đã từng xảy ra trong quá khứ.

Do đó mà nhiều người cho rằng nền hòa bình khó khăn mới đạt được của thế giới vẫn còn lâu mới với tới được chữ ‘hoàn hảo’.

Khi Ma Cảnh Môn mở, vùng đất này sẽ bị tàn phá, càn quét bởi thế lực ma vật.

Trong một môi trường như vậy, con người bình thường sẽ khó có thể sinh tồn được...

Những vùng đất này rất nguy hiểm vì chúng tràn ngập ma vật.

Để giải quyết vấn đề này, Liên Minh Võ Lâm đã hợp tác với các võ giả khác của phe Chính giáo trong vài năm qua để trông coi các chiến trường đó.

Thật trùng hợp, một trong những chiến trường như vậy lại không quá xa Sơn Tây.

Vì vậy, Nhị trưởng lão đã có thể đến Tiền Tuyến không lâu sau khi nhận được thư của Cửu Hy.

“Ta chắc chắn có thể nhìn thấy vết nứt.”

Ông quan sát khi đứng trước Ma Cảnh Môn khổng lồ hiện ra trước mắt.

Không giống như những Tiền Tuyến khác, vùng đất này do người của Cửu gia quản lý.

Bởi vì chỉ có Cửu gia được giao nhiệm vụ trông coi vùng đất này.

“Sao người tới lại là Nhị trưởng lão...?”

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Nhị trưởng lão đến vùng đất này sau khi nhận được thư của Cửu Hy.

Cửu Hy, người trở về muộn vì phải đối phó với bọn ma vật ở phía bên kia vùng đất, khi nhìn thấy Nhị trưởng lão, cô đã hỏi.

Nhị trưởng lão bật cười trước câu hỏi của Cửu Hy.

“Người gọi lão già này là Cửu Hy, cháu gái yêu quý của ta gọi ta, sao ta lại không đến được!”

“...Ta nhớ mình đã gọi một chuyên gia vì có vẻ như ở đây có vấn đề.”

“Và đó là lý do tại sao lão già này đến đây! Nếu ngươi đang tìm kiếm một người chuyên nghiệp, thì Gu Ryoon chính là người phù hợp với chuyện này.”

Có vẻ như ông ấy đã làm gì đó để có thể rời khỏi gia tộc.

Ta thực sự tự hỏi tại sao một trưởng lão của gia tộc lại có thể như thế này?

Ta sợ đứa đệ đệ của ta sẽ học theo Nhị trưởng lão mất...

“Hửm? Ngươi vừa nói gì à?”

“Không có gì. Cảm tạ Nhị trưởng lão đã đến mặc dù ngài chắc hẳn rất bận rộn.”

Dù trong hoàn cảnh nào thì một người như Nhị trưởng lão cũng sẽ được coi là chuyên gia.

Là một võ giả đã đạt đến Hợp Nhất Cảnh, ông đã mang đến sức mạnh tiềm lực vô giá.

"Dù sao thì...”

Nhị trưởng lão vuốt râu trong khi nhìn vào Ma Cảnh Môn ở trước mặt.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy điều gì đó như thế này.”



Thông thường, Ma Cảnh Môn sẽ là sự pha trộn của nhiều màu sắc khác nhau, nhưng cánh cổng trước mắt ông lại khác.

Không chỉ có màu đen kịt, mà nó dường như hình thành những vết nứt thời không xung quanh cánh cổng.

“Những cánh cổng khác ở những khu vực khác cũng như thế này sao?”

“Không. Chỉ có cái này thôi.”

“...Ừm.”

Cửu gia quản lý tổng cộng ba Tiền Tuyến.

Và nơi này, nói riêng, được biết đến là nơi có Ma Cảnh Môn nhỏ nhất.

“Còn vấn đề nào khác ngoài vấn đề này không?”

“Ngoài những vết nứt thời không được hình thành xung quanh nó và sự thay đổi màu sắc, thì không còn gì khác nữa.”

Nhị trưởng lão sau khi nghe Cửu Hy giải thích thì gật đầu.

“Trước tiên ta phải nói cho Gia chủ biết chuyện này. Bởi vì đây có thể là thời điểm mà một Ma Chân Môn mở ra.”

“Thiếu Lâm Tự có nói gì về chuyện này không?”

“Cho dù Thiên Nhãn không nhắc tới chuyện này, chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.”

Suy cho cùng, họ không nên hoàn toàn tin tưởng Thiếu Lâm Tự và Thiên Nhãn.

Nói xong, Nhị trưởng lão rơi vào im lặng trầm tư.

Thật kỳ lạ...

Có vẻ như những chuyện ngẫu nhiên đang xảy ra trong những ngày gần đây.

Chúng bao gồm cả điều tốt và điều xấu cùng một lúc.

Cái đứa p·há h·oại gia tộc mà ông lo lắng nhất đã đánh thức tài năng tiềm ẩn, bay v·út lên thiên không.

Hơn nữa nó đã bước vào cảnh giới của các cao thủ sau khi vượt qua bức bình chướng của chính mình.

Một đứa nhóc như hắn chắc chắn sẽ thể hiện được giá trị của mình trong giải đấu và cũng sẽ nổi tiếng từ đó.

Ta đã bảo nó đi gây rắc rối, nhưng ta vẫn lo lắng.

Nhị trưởng lão cảm thấy hơi hối hận khi đề xuất một điều như vậy.

Rốt cuộc, cái đứa đó sẽ tự làm điều đó mà không cần ông ra lệnh.

"Ừm..."

Trong lúc Nhị trưởng lão đang chìm đắm trong suy nghĩ, Cửu Hy đã gọi Nhị trưởng lão bằng giọng điệu lễ phép.

Nhị trưởng lão không chút do dự đáp lời.

“Dương Thiên đang vẫn ổn.”

"...Hả!"



Sau khi nghe câu nói của Nhị trưởng lão, sắc mặt của Cửu Hy lập tức thay đổi, không biết làm sao mà ông ấy biết cô định hỏi gì.

“Ngươi không định hỏi về chuyện đó sao?”

“Không, đúng là... đúng vậy.”

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Cửu Hy, Nhị trưởng lão tặc lưỡi.

Cả đứa này cũng đặc biệt.

Cô nổi tiếng là người có tính cách khó chịu và nóng nảy, nhưng nếu liên quan đến đệ đệ của mình thì cô lại thay đổi hoàn toàn.

“Ngươi đừng lo lắng nữa. Ngươi không phải là phụ mẫu của hắn, ngươi không thể mãi lo lắng cho Dương Thiên được.”

“Sao ngài lại nói thế khi ngài là người lo lắng nhất cho Dương Thiên?”

“Đó là lúc hắn vẫn chưa y thức được vấn đề của bản thân mình mà?”

“Nhưng đệ đệ ta vẫn còn là trẻ con.”

Đúng vậy.

Mặc dù những hành động gần đây khiến Cửu Dương Thiên có vẻ trưởng thành hơn, nhưng hắn vẫn còn là một đứa nhóc.

Tuy nhiên, Nhị trưởng lão vẫn không thay đổi lời nói của mình.

“Điều ta muốn nói là hắn sẽ sớm trở thành Thiếu chủ và do đó hắn cần phải được tự do, nếu hắn đang cố gắng dang rộng đôi cánh và bay cao.”

“...”

Có vẻ như Cửu Hy cũng hiểu điều này, nên sau đó cô không nói thêm gì nữa.

Cái thân phận Thiếu chủ sắp tới của Cửu Dương Thiên gần như đã được xác nhận.

Mặc dù nhị nữ nhi, Cửu Diên Tư và Đại trưởng lão có thể có những quan điểm khác nhau, nhưng những bất đồng như vậy sẽ không thay đổi được kết quả.

Cho dù bản thân Cửu Dương Thiên có ý kiến khác đi nữa...

Cho dù Cửu Hy có tài năng và năng lực đáng nể, thì cũng không thể thay thế được cái chỗ Thiếu chủ của Cửu Dương Thiên.

Cửu Hy cũng biết điều này.

Mặc dù ngay từ đầu Cửu Hy không hề tham lam đối với cái chỗ thân phận đó của gia tộc.

Cửu Hy thà rời khỏi gia tộc còn hơn phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề đi kèm với cái thân phận đó.

“Ta chỉ không muốn nó phải mang gánh nặng...”

“Ta cũng hy vọng như vậy, nhưng không ai khác có thể làm thay hắn được.”

Thiếu chủ chỉ là một cái danh nghĩa trong việc trở thành một Gia chủ.

Mặc dù họ có thể đứng bên cạnh hắn, nhưng họ không thể gánh vác những trách nhiệm nặng nề của hắn.

Điều này cũng tương tự với Gia chủ hiện tại, Cửu Triệt Luân.

Ông chấp nhận gánh những trách nhiệm đó trên vai mình.

“Những gì ngươi đang làm ngay bây giờ, sau này hắn cũng sẽ phải làm thôi.”

“Ta biết điều đó.”



Cửu Hy chỉ hy vọng rằng.

Đệ đệ của cô sẽ có thể sống một cuộc sống thoải mái.

Nhìn thấy cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nhị trưởng lão nói với Cửu Hy bằng giọng điệu vô hồn.

“...Sao ngươi không thể hiện chút tình yêu thương đó với Diên Tư nhỉ?”

“Hả? Ta đang cho mọi người thấy đấy.”

Cửu Hy tin rằng cô dành tình yêu thương của mình cho Cửu Dương Thiên, Cửu Diên Tư và Cửu Nhân Hoa một cách bình đẳng.

Khi Cửu Hy tỏ vẻ khó hiểu không hiểu tại sao Nhị trưởng lão lại nói với cô như vậy, Nhị trưởng lão không khỏi lắc đầu.

Có vẻ không phải vậy.

Ông có thể nhận ra điều đó qua cách Cửu Hy nói chuyện với Cửu Dương Thiên so với Cửu Diên Tư.

Và Cửu Diên Tư có lẽ cũng cảm nhận được điều đó, điều này có thể giải thích tại sao nó lại không ưa Cửu Dương Thiên.

“Chúng ta thường xuyên gửi thư cho nhau. Có vẻ như muội ấy vẫn ổn.”

“...Chỉ là...Không. Thôi bỏ đi.”

Biết rằng chuyện này chẳng đi đến đâu nên Nhị trưởng lão quyết định bỏ qua chủ đề này.

Trong khi vẫn tiếp tục quan sát Ma Cảnh Môn, Cửu Hy nói thêm.

“Đệ ấy vẫn chưa thực sự trưởng thành, nên ta hy vọng đệ ấy sẽ không gây ra rắc rối gì ở Hà Nam.”

Sau khi nghe cô nói với giọng điệu lo lắng, Nhị trưởng lão đáp lại, cảm thấy thật vô lý.

“...Ngươi cũng gây ra không ít phiền toái ở đó, Cửu Hy.”

Ông đã vô cùng sốc khi nghe tin cô gần như biến giải đấu Long Phượng thành một đại dương lửa.

Tin tức này thậm chí khiến cho vị Gia chủ vốn kín tiếng của gia tộc cũng phải mắng mỏ Cửu Hy.

Đối với câu hỏi này, Cửu Hy đáp lại bằng giọng điệu bực bội.

“...Bọn họ cứ làm phiền ta mà không biết thân biết phận, nên ta chỉ giải quyết chúng... một chút thôi.”

“Ngươi có biết ta ngạc nhiên như thế nào không? Khi ta nghe tin ngươi đốt hết tóc của họ?”

“Ta đáng lẽ nên gửi họ đến Thiếu Lâm Tự khi ta đã làm việc đó.”

“...Ngươi học tính cách đó từ ai mà... đợi đã.”

Khi Nhị trưởng lão thở dài, ông nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trong cuộc trò chuyện này.

Ông nhìn chằm chằm vào Cửu Hy và hỏi.

“Nhưng mà, làm sao ngươi biết Dương Thiên đi tới Hà Nam?”

"...!"

“Ta hình như chưa nói với ngươi về chuyện đó nhỉ?”

Nghe Nhị trưởng lão nói bằng giọng sắc bén, Cửu Hy hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.

...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.