Một luồng sáng cam sắc lóe lên xuyên qua màn sương mù.
Mặc dù không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ngay cả trong màn sương mù dày đặc.
Một điều kỳ bí ư?
“Có... chuyện gì thế?”
Ngay lúc tôi định bước tới, Nam Cung Phi hỏi tôi từ phía sau.
“Ý ngươi là có chuyện gì ư? Có-”
Tôi dừng lại ngay khi định hỏi cô ấy.
Không đời nào mà cô không thể nhìn thấy được tia quang minh rõ ràng như kia.
Khi nhận ra điều đó, tôi đã hỏi Nam Cung Phi.
“Ngươi không thấy nó sao?"
“...?”
Trước câu hỏi của tôi, cô ấy chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
Có vẻ như cô thực sự không thể nhìn thấy tia quang minh kia.
Chỉ mình tôi thấy được thôi sao?
Ánh sáng kỳ lạ này bản thân tôi có thể nhìn thấy rõ, nhưng dường như người khác lại không thể nhìn thấy.
[Sao ngươi cứ nói là ngươi thấy gì đó thế? Hả?]
Có vẻ như ông cũng không nhìn thấy được nó, Thiết lão.
Nếu ngay cả Thiết lão—mặc dù chúng tôi có chung tầm nhìn—cũng không thể nhìn thấy rõ.
Thì điều đó có nghĩa là tia quang minh kia là một khả năng khác của Thiên Tuyệt Chi Ngọc ư?
Bất kể sự thật là gì...
Tốt nhất là tôi nên đi theo nó.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Để tìm ra con đường đúng đắn trong cái mê cung sương mù này, tôi đã phải thử mọi cách.
Việc tăng cường các giác quan của tôi cũng không có tác dụng.
Dòng khí của tôi lưu thông trôi chảy, nhưng tôi không thể tăng cường các giác quan của mình.
Có vẻ như có thứ gì đó trong sương mù đã ngăn cản điều đó.
Công bình mà nói, không lý nào một màn sương mù tồn tại trong nhiều thế kỷ lại là bình thường ngay từ đầu.
Thật dễ hiểu tại sao Hắc Cung lại chọn nơi này làm cung điện chính của họ.
Kể cả khi biết rằng cung điện chính nằm trên Vụ Sơn, việc tìm ra nó cũng không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
Đặc biệt là nếu có những trận pháp được dựng lên để che giấu nó thì nó không khác gì mò kim đáy bể.
Tôi nắm lấy cổ tay Nam Cung Phi và nhắc cô rằng.
“Theo sát nhé.”
"...Được rồi."
Đầu tiên, tôi rèn dũa các giác quan của mình đến mức tối đa.
Mặc dù sự cải thiện chỉ ở mức nhỏ nhưng vẫn cực kỳ hữu ích ở địa hình núi non xa lạ này.
Nắm lấy cánh tay của Nam Cung Phi, chúng tôi tiến về phía trước.
Mặc dù không có lời giải thích nào, khi tôi kéo cô về phía trước, Nam Cung Phi không hề phàn nàn gì về điều này.
Có lẽ việc tôi liên tục chỉ ra cho cô thấy rằng khả năng định hướng của bản thân cô ấy rất 'vi diệu'...
Chắc điều đó đã thuyết phục cô tin vào sự chỉ dẫn của tôi.
Chúng tôi tiếp tục đi qua lớp sương mù mờ ảo trong một thời gian rất dài.
Bình thường, chúng tôi chỉ cần vài cú nhảy là đã đi hết được quãng đường này.
Nhưng việc phải di chuyển cực kỳ cẩn thận đã cản trở lại tốc độ của chúng tôi.
[Thật sự là sương mù rất khó chịu.]
Quả thực, điều đó thực sự khó chịu.
[Vậy sương mù này là vết tích do ma vật để lại sao?]
Đúng.
Màn sương mù kỳ lạ này đã từng xuất hiện cùng với Bạch Môn trong quá khứ.
Lớp sương mù dày đặc này là vết tích còn sót lại sau khi con ma vật xuất hiện từ cánh cổng đó bị g·iết.
Trong lịch sử, số lượng Bạch Ma chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tất cả chúng đều đã bị phong ấn hoặc tiêu diệt thành công.
Tuy nhiên, như thể để chứng tỏ sức mạnh và năng lực vô biên của mình, bọn chúng vẫn để lại những vết tích ngay cả sau khi c·hết.
Lớp sương mù mịt ở Vụ Sơn...
Cái lạnh buốt giá của Bắc Hải...
Thậm chí cả cái nóng thiêu đốt ở Tây Phương.
Tất cả đều là ví dụ về những vết tích đó.
Những hiện tượng bất thường này là minh chứng cho thấy ảnh hưởng của ma vật lên thiên nhiên, ngay cả sau khi chúng c·hết.
Khi tôi nghĩ vậy, Thiết lão tặc lưỡi.
Có vẻ như ông ấy đang không hài lòng về điều gì đó.
[Chậc, bọn khốn nạn này c·hết rồi mà vẫn để lại đống bừa bộn, thậm chí còn chẳng dọn dẹp sạch sẽ.]
Theo Thiết lão, mọi người nên dọn dẹp sạch sẽ sau khi g·iết được bất kỳ một con ma vật nào.
Tất nhiên, việc g·iết một Bạch Ma - một sinh vật được coi là tai họa - tự nó đã là một thành tựu to lớn.
Nhưng vì là Thiết lão nói nên tôi có thể hiểu được phần nào.
[Ngày xưa... nếu chúng ta g·iết những tên khốn đó, chúng ta phải dọn dẹp đống bừa bộn sau đó, nhưng những kẻ đến sau thì... Hừ, chậc chậc.]
Trong quá khứ, thời điểm mà Thiết lão và các người hùng chiến đấu chống lại Huyết Ma.
Một khoảng thời gian mà những ma vật đứng trên đỉnh của Đẳng, hoành hành dữ dội.
Vì Thiết lão với tư cách là Thần Kiếm của Hoa Sơn, nên có lẽ ông đã chạm trán với một vài Bạch Ma.
Có quá nhiều vết tích còn sót lại nên điều đó không thể không xảy ra.
Tôi có thể nhận ra điều đó chỉ bằng cách nhìn vào Vụ Sơn hiện tại.
Ông hoàn toàn đúng...
[Hử? Có chuyện gì thế? Thật lạ khi ngươi lại đồng tình với ta-]
Ông nên dọn dẹp sạch sẽ sau khi làm xong việc.
[Hửm?]
Thiết lão tỏ ra bối rối.
Ma vật chịu trách nhiệm biến ngọn núi này thành một mớ hỗn độn có tên là Vụ Long.
Sau khi c·hết, Vụ Long đã nguyền rủa ngọn núi này bằng lớp phủ sương mù vĩnh cửu.
Và kẻ g·iết nó không ai khác chính là Thần Kiếm của Hoa Sơn, Tân Thiết.
[.....]
Khi nhớ ra sự thật, Thiết lão bỗng im lặng.
Có vẻ như ông ấy quá xấu hổ để nói chuyện tiếp.
****************
Khi chúng tôi tiếp tục đi theo tia quang minh kia.
Sự im lặng của Thiết lão và sự điềm tĩnh tự nhiên của Nam Cung Phi khiến cuộc hành trình trôi qua nhanh hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc chúng tôi thấy mình đã gần đến đích.
...Đã bao lâu rồi?
Mặc dù tôi không chắc chắn vì sương mù dày đặc, nhưng nhìn trời đang dần tối, có lẽ trời sắp tối rồi.
Một cái trại...
Tôi có thể xây dựng một cái nếu thực sự muốn, nhưng tình hình hiện tại không hề lý tưởng.
Đầu tiên, Thiên Tuyệt Chi Ngọc đã ngừng hoạt động.
Tia quang minh của nó vẫn chỉ đường cho chúng tôi, nhưng ngay cả khi nó đã lấy lại màu sắc.
Tôi vẫn không thể biết được tình hình hiện tại của Cửu Hy.
Tầm nhìn của tôi cũng không hề thay đổi.
Vậy điều này có nghĩa là gì?
Có vấn đề gì với nó không?
Tôi không biết mình có thể sử dụng viên ngọc này bao nhiêu lần, nhưng tôi ngờ rằng đó không phải là vấn đề.
Có vẻ như Cửu Hy đã gặp phải vấn đề gì đó.
Đây chỉ là một phỏng đoán, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi đã mất đi dấu vết về cô ấy.
Tôi phải tìm cách thoát khỏi tình hình này, nhưng không dễ để đạt được tiến triển trong tình hình hiện tại.
Màn sương mù dày đặc kết hợp với màn đêm buông xuống khiến tầm nhìn gần như không còn.
Tia quang minh của viên ngọc cũng trở thành một vấn đề.
Đường ánh sáng dường như chỉ cho tôi con đường đúng, nhưng tôi cảm thấy như mình đang di chuyển theo vòng tròn.
Vấn đề không nằm ở tia quang minh kia.
Rất có thể nó đã chỉ cho chúng ta con đường đúng.
“Chậc.”
Nhận thấy vẻ mặt cau có của tôi, Nam Cung Phi hỏi.
“Có... chuyện gì thế?”
“Ha ha. Nơi này giống như có trận pháp.”
Tôi cảm nhận được một luồng khí lạ xung quanh đây.
Nó rất mờ nhạt, đến mức tôi sẽ không thể nhận ra nếu không tập trung đủ.
Vì tôi đã nghi ngờ có sự hình thành của cung điện nên tôi có thể phát hiện ra điều đó.
Tuy nhiên...
Hừm. Làm sao để tôi có thể vượt qua đây?
Đó chính là vấn đề.
Nếu chúng tôi thực sự đã đến Hắc Cung, tôi không chỉ phải lo lắng về các trận pháp được đặt xung quanh, mà còn phải cảnh giác với những võ giả có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nữa.
Vì vậy, tôi phải di chuyển với sự cảnh giác cao độ.
Sương mù khiến các giác quan của tôi trở nên vô dụng.
Bóng tối che khuất tầm nhìn của tôi...
Sự cô lập của chúng tôi giữa chốn hoang dã càng làm tăng thêm nỗi lo lắng của tôi.
Đây là điều tệ nhất.
Ha.
Tôi nghĩ vậy, một tiếng cười khàn khàn thoát ra khỏi môi tôi.