Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 247: . Nếu không có lối đi, vậy ta sẽ tạo ra nó (1.2)



Chương 208.2: Nếu không có lối đi, vậy ta sẽ tạo ra nó (1.2)

Bên trong tòa cung điện lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó.

Tôi không thể có được một tầm nhìn rõ nét vì phải che giấu sự hiện diện của mình.

Tuy vậy tôi biết rằng nó ít nhất cũng lớn hơn Cửu gia, cái nơi vốn đã vô cùng rộng lớn.

Làm sao họ có thể che giấu được một tòa cung điện lớn như vậy?

Sức mạnh của kết giới hình thành không phải là vô hạn.

Việc che giấu một khu vực rộng lớn như thế này bằng kết giới sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều, diện tích càng lớn thì quá trình này càng khó khăn.

Việc ẩn tòa cung điện như thế này, nơi không thể nhìn thấy từ bên ngoài, là điều gần như không thể.

Tôi phải thừa nhận rằng Đại Ma rất tài năng.

Tôi chưa từng thấy ai giỏi chế tạo cơ quan hơn lão già đó và tôi phải thừa nhận rằng lão ta cực kỳ tài năng.

Nhưng một thứ như thế này vẫn khiến tôi thấy khó hiểu.

Cứ như thể tòa cung điện này được xây dựng ở một chiều không gian hoàn toàn khác.

...Không biết Cửu Hy hiện đang ở đâu?

Bất kể thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm ra Cửu Hy.

Vì Thiên Tuyệt Chi Ngọc đã được kích hoạt trước đó, nên tôi không thể sử dụng nó lần nữa cho đến khi nó lấy lại được quang minh.

Và ánh sáng cam sắc của viên ngọc chỉ cho tôi thấy mục tiêu theo đường thẳng, chứ không phải con đường tôi phải đi, nên tôi phải tự đi.

Có vẻ như cô ấy đang ở trong ngục thất nằm ở đâu đó.

Nhìn theo hướng ánh sáng chiếu xuống dưới, có vẻ như lúc này Cửu Hy đang ở dưới tầng hầm.

-Vút!

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, một nhát kiếm sượt qua mặt tôi.

Cùng lúc đó, một người nào đó ở phía trước tôi ngã xuống sàn, máu bắn tung tóe.

- Kẻ thù. Tập trung.

-..Cảm tạ.

Nam Cung Phi dường như đã giải quyết xong tên kẻ địch tiến tới từ phía trước.

Nhưng cô đã làm điều đó như thế nào?

Cô ấy có thể đã tiến bộ rất nhiều, nhưng không đời nào giác quan của tôi lại kém hơn Nam Cung Phi.

Tuy nhiên, Nam Cung Phi bằng cách nào đó đã cảm nhận được kẻ thù đang tiến về phía chúng tôi, thậm chí trước cả tôi.

Có phải chỉ là sự khác biệt về giác quan của chúng ta không?

Thực tế là cô đã tìm ra điểm yếu trong trận pháp trước đó và cảm nhận được kẻ thù trước khi tôi có thể...

Có phải tất cả là do sự khác biệt trong giác quan của chúng tôi không?

Nhưng thật kỳ lạ khi cho rằng đó là lý do.

“Kẻ xâm nhập...”

-Rắc!

"Ư ư...!"

Một tên nam tử hét lên khi nhìn thấy tôi, nhưng hắn đã ngã xuống sàn, phần cổ bị vặn vẹo đến mức không thể cứu chữa được.

Ngay cả khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, tay tôi vẫn tiếp tục chuyển động không ngừng.

Chỉ vì bên ngoài thu hút sự chú ý không có nghĩa là bên trong tòa cung điện không có kẻ địch.

Nhưng rõ ràng là Nam Cung Phi đã làm tốt hơn nhiều so với những gì tôi lo lắng.



Cô không hề do dự.

Đây chắc chắn là lần đầu tiên cô g·iết người, nhưng cô không hề do dự.

Điều này thậm chí còn không bình thường chút nào.

Ngay kể cả tôi...

Nghĩ lại khoảnh khắc tôi g·iết người lần đầu tiên trong đời, tôi nhớ cơ thể mình run rẩy.

Cái cơ thể trẻ trung chưa quen với việc tước lấy mạng sống của người khác.

Trong kiếp trước của tôi...

Tôi đã bị ốm một thời gian.

Tôi đã vật lộn với nó ít nhất là vài ngày.

Nhưng Nam Cung Phi không hề có triệu chứng nào như vậy.

“Aghhh...!”

Một tên võ giả khác đã phải chịu kết cục bi thảm khi bị cuốn đi bởi Lôi khí của Nam Cung Phi.

Cô cũng rất thành thạo trong việc sử dụng Lôi Khí của mình.

Với sự thành thạo, cô khéo léo sử dụng Lôi Khí, bao quanh mình và thanh kiếm.

Cô quá tài giỏi đến mức khiến mọi thứ dường như trở nên phi thường.

-....Bên trên.

Theo lệnh của cô ấy, tôi phóng thích lửa.

Lần này tôi đã nhận ra rồi.

Cùng với ngọn lửa, ngọn lửa của tôi bốc cao lên tận trần nhà.

"Á!"

Vài tên ngã xuống sàn, toàn thân chìm trong biển lửa.

Họ đang cố gắng phục kích chúng tôi.

Trong khi tôi xua đuổi kẻ thù, Nam Cung Phi đảm nhiệm việc dọn dẹp.

Chúng ta phối hợp ăn ý như thế sao?

Mặc dù chưa từng làm việc cùng nhau trước đây, Nam Cung Phi và tôi có sự kết hợp rất tốt.

Công bình mà nói, chúng tôi hỗ trợ cho nhau rất tốt trong những tình huống như thế này.

Nghĩ lại những trải nghiệm của tôi với Ma Kiếm c·hết tiệt đó, chúng tôi đã có sự kết hợp tuyệt vời trong chiến đấu, nhiều khi chúng tôi thậm chí không cần phải nói chuyện.

Hồi đó, vì trình độ của chúng tôi cao hơn bây giờ nên chúng tôi tập trung vào bản thân mình hơn là vào nhau, vì cả hai đều có khả năng tự xử lý.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác và tinh thần làm việc nhóm của chúng tôi đã có triển vọng lớn.

Khi chúng tôi tiếp tục đột phá vào bên trong tòa cung điện...

"...!"

Một tia sáng đột nhiên lóe lên trước mắt tôi.

Khi tôi nhanh chóng nghiêng đầu để né thanh kiếm, Nam Cung Phi, người đứng sau tôi, đồng thời phóng Kiếm khí về phía kẻ địch.

Đòn t·ấn c·ông của cô kết hợp với Lôi khí rất sắc bén...

-Ken!

Nhưng đòn t·ấn c·ông của cô đã bị kẻ địch phá giải giữa không trung.

Khi tôi tích tụ nội khí và nhìn về phía trước, một giọng nói vang lên.

“Ta tự hỏi ai đang lén lút ở đây, thì ra là hai tên các ngươi.”



Khặc khặc.

Giọng nói khàn khàn, như thể người nói bị khô cổ họng.

Mắt tôi nheo lại khi nhìn thấy kẻ đó.

Đó là một tên đàn ông mặc hắc y phục, tay cầm kiếm.

C·hết tiệt.

Tôi không biết hắn ta là ai?

Nhưng tôi có thể biết hắn không hề yếu đuối chỉ bằng cách cảm nhận khí tức tỏa ra từ gã ta.

Việc tôi không thể đánh giá được cảnh giới của hắn chính là bằng chứng cho điều đó.

Hắn ta có ở trên cõi Hợp Nhất không?

Tôi không chắc chắn, nhưng tôi biết chắc rằng hắn rất mạnh mẽ.

“Hai người trông trẻ hơn ta nghĩ. Các ngươi, cái gì...”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Nam Cung Phi liền ra đòn.

Thanh kiếm được cường hóa bởi Lôi khí vạch ra một đường cung dữ dội trên không trung, tạo thành hình bán nguyệt.

Hắn ta nhận ra rằng luồng khí trong thanh kiếm của cô không thể bị coi thường nên đã giơ thanh kiếm lên.

-Ken!

Tiếng v·a c·hạm nghe có vẻ quá dữ dội so với tiếng hai thanh kiếm va vào nhau.

"...Ngươi...!"

Bị bất ngờ trước sức mạnh của cô, hắn bị đẩy lùi lại một bước, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Có vẻ như hắn ta đã đánh giá được cảnh giới của Nam Cung Phi trong cuộc đụng độ đó.

Nhìn chằm chằm vào kẻ thù, biết rằng cảnh giới của tên đàn ông kia không thấp hơn mình, Nam Cung Phi vẫn di chuyển mà không do dự.

Đường kiếm vung trên không trung có vẻ khác với đường kiếm của Nam Cung Phi mà tôi vừa thấy lúc nãy.

Nó không chỉ trở nên sắc nét hơn và nhanh hơn mà còn...

Có điều gì đó đã thay đổi...

Tôi không thể giải thích rõ ràng vì tôi không phải là người sử dụng kiếm, nhưng tôi biết chắc rằng có điều gì đó đã thay đổi.

[...Ừm.]

Thiết lão có vẻ ấn tượng trước bộ pháp của Nam Cung Phi.

[Có vẻ như con bé này thực sự là kỳ tích của Nam Cung gia.]

Ông nói với giọng đầy tự hào, khen ngợi cô ấy hết lời, nhưng tôi thực sự mong ông đừng nói gì trong tình huống như thế này.

Đúng lúc tên đó chuẩn bị di chuyển sau khi đỡ được thanh kiếm của Nam Cung Phi, lần này tôi lao vào hắn ta.

"...Ngươi!"

Ánh mắt của tên đó tập trung vào tôi như thể hắn ta quyết tâm không phạm sai lầm nữa.

-Bừng!

Nhưng cơ thể tôi, được bao quanh bởi thiên thanh diễm sau khi sử dụng Huyết khí, lại nhanh hơn hắn mong đợi.

"...!"

Thanh kiếm của hắn, vốn đang chuẩn bị t·ấn c·ông, nhanh chóng chuyển sang tư thế phòng thủ sau khi thấy chuyển động của tôi.

Từ đầu nắm đấm của tôi nhắm vào thanh kiếm của gã ta, khoảng khắc khi nắm đấm va vào lưỡi kiếm.



-Đùng!

Nắm đấm chứa đầy nội khí của tôi v·a c·hạm với thanh kiếm, tạo ra một lực tác động lớn và đẩy hắn bay về phía sau.

Sau khi bị lực phản về phía sau, gã ta lăn trên sàn vài vòng trước khi nhanh chóng đứng dậy lại.

Có lẽ không có thương tổn nào xảy ra, vì mục đích ban đầu của cuộc t·ấn c·ông là đẩy hắn ta lùi lại.

“Bọn khốn nạn...!! Sao các ngươi dám...?”

Hắn ta bắt đầu phóng thích uy áp bao khỏa lấy nơi đây, nhưng biểu cảm của hắn lại thay đổi khi nhìn thấy ngọn lửa trong tay tôi.

“Ngươi đang cố làm gì thế...?!”

Có vẻ như hắn đã nhận ra lý do tại sao tôi lại ngưng tụ ngọn lửa trong tay.

Tôi nhanh chóng kéo Nam Cung Phi lại gần và thổi bùng ngọn lửa ngưng tụ trong tay mình.

Hắn ta cố vung kiếm để chặn đòn t·ấn c·ông của tôi, nhưng Nam Cung Phi đã phóng Kiếm khí về phía hắn.

Nhờ đó, tôi có thể giải phóng ngọn lửa của mình.

-Rầm!

-Sột soạt!

Ngọn lửa lan tỏa khắp trần nhà và sàn nhà, khiến các bức tường sụp đổ.

Những bức tường sụp đổ chồng chất nên nhau tạo thành một đống vụn nát chắn ngang nơi đây.

“Phù.”

Sau khi thu hồi lại được Hỏa khí, tôi thở dài.

Tôi cảm thấy lực phản phệ từ Huyết khí tác động lên cơ thể mình, nhưng tôi cố chịu đựng.

[Di chuyển nhanh lên, ngươi không thể chịu đựng được lâu đâu.]

Tôi biết.

Đây chỉ là cách chúng tôi câu giờ.

Qua cuộc giao tranh vừa rồi, tôi biết rằng kẻ địch là một võ giả Hợp Nhất Cảnh.

Tôi không tự tin có thể đánh bại hắn ta ngay cả khi tôi hợp tác với Nam Cung Phi.

Với lại, rõ ràng là những kẻ thù khác sẽ tìm đến trong lúc đó.

...Có lẽ họ đã nhận ra điều đó qua âm thanh.

Vì vậy, chúng tôi không thể tiếp tục cuộc chiến này nữa và phải di chuyển.

Tôi nói với Nam Cung Phi, người có vẻ mặt thất vọng khi nhìn chằm chằm vào bức tường.

“Chúng ta sẽ đi xuống.”

“Hửm?”

Nghe tôi nói, Nam Cung Phi nhìn xung quanh nhưng không thấy cầu thang nào dẫn xuống dưới.

Đúng, tôi đang nghĩ đến việc mượn một ít kinh nghiệm từ kiếp trước của mình.

...Tôi không muốn dùng phương pháp liều lĩnh như vậy, nhưng...

Nhưng vì kẻ thù có thể đến bất cứ lúc nào nên tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi tích tụ nội khí và triệu hồi ngọn lửa trong tay.

Lực phản phệ trước đó vẫn chưa kết thúc, do sử dụng quá nhiều dòng khí cùng một lúc nên đan điền của tôi đang kêu lên đau đớn.

Nhưng tôi không ở trong tình huống phải lo lắng về điều đó nên tôi đã mặc kệ nó.

Nếu không có con đường nào thì tôi phải tạo ra một con đường.

Suy cho cùng, tôi là một chuyên gia trong việc p·há h·oại.

Tôi không chút do dự chỉ tay xuống sàn và một ngọn l·ửa b·ùng l·ên ngay sau đó.

Mặt đất đã được hạ xuống một tầng.

...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.