“Chào bác sĩ Trình… Lâu quá không rồi mới gặp lại anh…”
“Con nhóc này…”
Lục Trình bị cô chọc cho tức giận, hung hăng tiếng lên khoác tay kẹp cổ cô xuống.
Hai người hi hi ha cười nói vui vẻ khiến cho mọi người mắt chữ o mồm chữ a.
Trong một góc nhỏ, một nữ bác sĩ đứng ở đó hai tay siết chặt nắm đấm.
Phải biết rằng, Lục Trình ở bệnh viện có biệt danh mặt liệt, anh đối với mọi người, ngoại trừ Đỗ Nguyên Khang ra thì đều lạnh nhạt, nói chuyện chỉ bàn công việc, rất ít tụ họp cùng đồng nghiệp.
Bây giờ xuất hiện một cô gái khiến anh cười, còn thân thiết như vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Bởi vì thời gian Minh Hiểu Khê thực tập ở bệnh viện này khi đó không tính là quá lâu, nên số người biết cô cũng không quá nhiều.