Bí thư Mạnh đã hôn mê.
Cửa xe bên thư ký Hoàng bị mở ra, anh ta nằm lộn ngược, nửa thân trên treo lơ lửng bên ngoài xe.
Kiều Vi mở cửa xuống xe, cô suýt chút nữa không đứng vững, đầu đau nhức, choáng váng. Cô lắc đầu, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nhanh chóng vòng qua xe tới bên cạnh thư ký Hoàng.
Thư ký Hoàng mở to mắt, lồng ng.ực phập phồng liên tục: “Kiều Vi…”
Kiều Vi nhìn kỹ thì thấy một mảnh kính vỡ lớn găm vào đùi thư ký Hoàng, máu chảy ào ạt.
Mặt anh ta đầy máu cũng không giấu được vẻ tái nhợt, nhưng lại nói: “Bí thư, cô xem bí thư…”
Giờ phút này, không phải mạng sống của chính mình mới quan trọng nhất sao?
Trung thành với lãnh đạo đến trình độ này sao?
Kiều Vi mặc kệ, cô đỡ thư ký Hoàng ngồi dậy trước. Nếu không, người sẽ rơi ra khỏi xe, rơi xuống mặt đất bên ngoài.
Cô c.ởi th.ắt l.ưng của anh ta, rút nó ra rồi lấy chiếc khăn tay trong túi.
Thời đại này không có khăn giấy dùng một lần nên Kiều Vi đã quen với việc mang theo hai chiếc khăn tay phòng khi dùng hết.
Cô vòng chiếc thắt lưng qua đùi thư ký Hoàng trước rồi đeo vào. Cô vừa rút thủy tinh ra, dùng khăn tay ấn chặt vết thương rồi thắt chặt để cầm máu.
Thư ký Hoàng vẫn thở dồn dập, nhìn đồng nghiệp Kiều Vi làm tất cả những điều này.
Làm xong, Kiều Vi mới đi sang phía bên kia, mở cửa kiểm tra hơi thở của Bí thư Mạnh, sau đó sờ động mạch cổ, còn sống, nhưng đã bất tỉnh.
Bây giờ có hai người bất tỉnh.
Chỉ có thư ký Hoàng và cô còn tỉnh táo.
“Kiều Vi…” Thư ký Hoàng yếu ớt ra lệnh cho cô: “Cô, cô đi xem xung quanh có ngôi làng nào không, nghĩ, nghĩ cách…”
Kiều Vi lập tức bác bỏ sự sắp xếp của anh ta: “Tối lửa tắt đèn, rất khó tìm thấy thôn nào. Bọn họ đều bất tỉnh, không biết có bị xuất huyết trong hay không, phải tìm cách chữa trị ngay, không được chậm trễ. Còn anh, anh cũng không thể chậm trễ được.”
Sao thư ký Hoàng không biết việc tìm thôn dân giúp đỡ sẽ làm chậm trễ ba người bị thương, nhưng không tìm thôn dân giúp đỡ thì còn có cách nào khác?
Tài xế Lý cũng hôn mê, chiếc xe lật trên đường rồi lao vào vùng đất hoang. Dù bây giờ là xe bốn bánh nhưng không có tài xế lái xe.
Ngay khi anh ta nghĩ không có tài xế nào có thể lái xe thì nhìn thấy Kiều Vi đi vào ghế phụ, quỳ xuống dùng hết sức kéo tài xế Lý vào ghế phụ.
Thư ký Hoàng mở to mắt: “Kiều Vi, cô…”
Muốn làm gì?
Tuy Kiều Vi không thấp, nhưng việc kéo một người đàn ông đang bất tỉnh vẫn là chuyện rất khó khăn.
Cuối cùng cô cũng kéo được tài xế Lý đến ghế phụ. Nhờ chiếc xe cổ này mà giữa ghế lái và ghế phụ chỉ có một cái tay nắm trụi lủi, không có vật dụng hay kết cấu nào khác, cũng được xem là một không gian mở.
Kiều Vi đóng cửa ghế phụ lại, bước nhanh đến ghế lái, lên xe rồi đóng sầm cửa lại.
Thư ký Hoàng không thể tin được: “Kiều Vi, cô biết lái xe?”
“Tôi không biết!” Tính mạng của ba người đều nằm trong tay cô, dù cô có bình tĩnh đến đâu, tay của Kiều Vi cũng run lên vì căng thẳng: “Vô lăng, hộp số, phanh, chân ga… ly hợp? Ly hợp…”
Cô cũng không nói dối.
Cô chỉ có thể lái xe số tự động. Ngay từ đầu cô đã học lái xe số tự động đơn giản. Đời sau còn ai có cơ hội lái xe số sàn đâu.
Ai ngờ lại có một ngày cô phải lái loại xe như thế này.
“Ly hợp!” Kiều Vi hét lên: “Hoàng Tăng Nhạc! Đạp ly hợp thế nào?”
Thư ký Hoàng nói: “Tôi không biết, tôi không biết lái xe!”
Thời điểm này, lái xe là kỹ năng chỉ một số ít chuyên gia thành thạo.
Người bình thường cả đời không thể chạm vào ô tô. Nếu nhà không có quan hệ hoặc được đơn vị lựa chọn đề cử, việc đi học kỹ năng lái xe cũng rất khó khăn.
“Mặc kệ.” Kiều Vi nghiến răng, khởi động.
Mặc dù cô chưa bao giờ học lái xe số sàn với bộ ly hợp nhưng cô đã xem nó ở trường dạy lái xe, vẫn còn một chút ký ức.
Phải đạp ly hợp trước, nhả nó từ từ.
Kiều Vi cảm thấy mình nhả rất chậm, nhưng xe vẫn tắt máy.
Thư ký Hoàng mím chặt môi.
Kiều Vi thử lần thứ hai, lại tắt máy.
Lần thứ ba, Kiều Vi nhả ly hợp rất nhẹ, lần này động cơ cuối cùng cũng không tắt máy nữa.
Cuối cùng, ly hợp được nhả hoàn toàn, Kiều Vi nhấn ga, xe bắt đầu di chuyển.
“Cần số!” Thư ký Hoàng đột nhiên nhắc nhở.
Anh ta là một người rất thông minh, khả năng học tập rất mạnh. Anh ta đi theo lãnh đạo ngồi xe con nhiều lần, tuy không biết lái xe nhưng đã nhìn thấy nhiều lần và có ấn tượng.
Tài xế Lý thường sang số khi nhấn ga.
Kiều Vi được nhắc nhở, sang số. Cuối cùng chiếc xe tăng tốc, không còn giống như một con ốc sên nữa.
Đạp ga, cô lao từ vùng đất hoang lên sườn dốc rồi quay trở lại đường cái.
Nếu nói đến chất lượng của bệnh viện, bệnh viện ở thành phố Lâm chắc chắn tốt hơn bệnh viện ở huyện Bác Thành, nhưng bọn họ đã đi một đoạn đường cách thành phố Lâm quá xa, gần huyện hơn.
Kiều Vi quay tay lái, lái xe về phía huyện.
Cô liếc nhìn gương chiếu hậu và hét lên: “Hoàng Tăng Nhạc! Tỉnh lại!”
Thư ký Hoàng đã sắp bất tỉnh, giật mình tỉnh táo lại.
Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, mặt đồng nghiệp Kiều Vi tái nhợt, thái dương bên phải hơi chảy máu, nước mắt cũng chảy dài trên khuôn mặt.
Cô chắc chắn đang sợ hãi.
Vào một đêm mùa đông tối như mực, hai trong số ba đồng nghiệp đã bất tỉnh, còn một người bị chảy máu cũng sắp mất ý thức.
Cô lái một chiếc ô tô lạ không thành thạo, phóng nhanh về phía huyện trên con đường trong đêm.
Cô dũng cảm hơn trong suy nghĩ của anh ta nhiều.
“Cô nói chuyện với tôi…” Hoàng Tăng Nhạc nói: “Cô nói chuyện với tôi… Đừng để tôi, đừng để tôi ngất đi…”
“Kiều Vi… Dựa vào cô…”
“Được!” Kiều Vi lau nước mắt trên mặt: “Hoàng Tăng Nhạc, anh tỉnh táo lại cho tôi!”
Đèn hành lang ở bệnh viện nhân dân huyện mờ ảo.
Bác sĩ trực ban cấp cứu đang nằm bò ra bàn ngủ gật, bỗng bừng tỉnh vì tiếng ma sát chói tai của lốp xe.
Thời đại này cả một huyện mới có vài cái xe ô tô, đến xe đạp cũng là hàng xa xỉ.
Nhất định là nhân vật lớn, là cán bộ.
Bác sĩ cấp cứu và các y tá đều dụi mắt, chạy ra xem xét.
Một chiếc Volga không ai không biết đang ngừng ở trước cửa viện. Một cô gái trẻ có vết thương trên trán chui ra khỏi xe, kêu lớn: “Bí thư Mạnh của ủy ban huyện gặp tai nạn xe cộ!”
“Có hai người bệnh! Hai người hôn mê! Một người bị thương trên đùi!”
“Mang hai cái cáng tới!”
Cô nói rõ tình huống một cách đơn giản và dễ hiểu, không hề nói mấy lời vô nghĩa thường thấy như “Xin bác sĩ cứu giúp”, “Bác sĩ mau nghĩ cách nào đó đi”, “Anh ấy có nguy hiểm không bác sĩ”…
Bác sĩ cấp cứu thầm khen ngợi trong lòng.
Người nào người nấy vội vàng gấp gáp, tất cả những người đang trực ở bệnh viện đều được gọi tới, cho dù người đó thuộc về khoa nào.
Bệnh nhân là cán bộ huyện đang hôn mê, đây chính là giây phút đánh giá mọi người!
Đến nỗi bọn họ còn phái một bác sĩ nam đạp xe đến nhà viện trưởng để gọi viện trưởng.
Các bác sĩ ở trong khu nhà của nhân viên ngay sau bệnh viện, khoảng cách rất gần, muốn gọi ai cũng rất thuận tiện.
Y tá đẩy hai cái giường có bánh xe ra, hai người được nâng lên trên giường.
Thư ký Hoàng là người tỉnh táo duy nhất trong số hai người.
Kiều Vi đi vào trong theo anh ta.
“Không sao, đến đây là không sao rồi. Phải tin vào bác sĩ!” Kiều Vi ấn tay trên mép giường, nói với anh ta.
Cô buông lỏng tay, dừng chân nhìn thư ký Hoàng được đẩy vào bên trong.
Nhưng anh ta vẫn luôn trợn tròn mắt nhìn cô.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt Kiều Vi, mặt cô còn dính máu nhưng đã không còn nước mắt, cô đã bình tĩnh trở lại.
Kiều Vi là đồng nghiệp đáng tin, đáng để giao phó.
Sau khi giao hai người cho bác sĩ, lúc này Kiều Vi mới thấy mệt mỏi.
Cô vịn tường đi đến băng ghế dài rồi ngồi xuống, tay cô vẫn còn đang run rẩy.
Rất nhiều người chạy trên hành lang, bước chân dồn dập.
Lúc này, một y tá cầm theo cái khay bước tới: “Đồng chí, để tôi giúp cô xử lý vết thương.”
Kiều Vi cười miễn cưỡng: “Cảm ơn.”
Ý tá giúp cô vệ sinh vết thương: “Đồng chí, cô cũng làm việc ở ủy ban huyện à?”
“Ừ. Tôi là nhân viên văn phòng ủy ban huyện, tôi tên là Kiều Vi.” Cô nói: “Ba người kia là Bí thư Mạnh và thư ký Hoàng trong văn phòng bọn tôi, người còn lại là tài xế.”
Y tá ngạc nhiên: “Cô chính là đồng chí Kiều Vi à. Tôi đã từng đọc bài văn cô viết, cô giỏi thật đấy.”
Kiều Vi nói: “Tôi lo không biết mấy người bí thư có bị xuất huyết bên trong hay không, lúc xảy ra tai nạn, hai người họ đều không thắt đai an toàn. Hình như lúc đó xe bọn tôi còn bị lật, tôi thắt đai an toàn mà vẫn bị đập đầu thì kiểu gì bọn họ cũng bị thương nặng hơn. Phiền cô nhắc nhở bác sĩ giúp tôi.”
Ô tô ít tương đương với việc kiến thức về tai nạn xe của mọi người không nhiều.
Có lẽ bác sĩ cũng chưa điều trị được mấy bệnh nhân tai nạn xe cộ, nên sẽ không hiểu rõ về vết thương do tai nạn xe gây ra.
Y tá nghe cô nói vậy thì dán băng gạc cho cô rồi vội vàng đi nhắc nhở bác sĩ.
Kiều Vi ấn băng gạc trên đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút, đợi cảm giác mệt mỏi do k.ích thích tố ở tuyến thượng thận gây nên giảm bớt rồi mới đứng lên, giữ chặt một người lại hỏi: “Điện thoại ở đâu thế?”
Nghiêm Lỗi nhìn trời, nhìn đồng hồ rất nhiều lần.
Nghiêm Tương cũng hỏi đi hỏi lại: “Bố ơi, sao mẹ vẫn chưa về?”
Nghiêm Lỗi nói: “Mẹ phải họp, nên về muộn một chút. Sẽ có xe hơi đưa mẹ về.”
Đã muộn như vậy rồi nên không có xe buýt. Lãnh đạo nhất định sẽ bảo tài xế đưa Kiều Vi về nhà.
“Chỉ cần nghe thấy tiếng xe là mẹ đã về rồi.”
Nhưng bọn họ không nghe thấy tiếng xe.
Nghiêm Lỗi rất bất an, nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài ngay trước mặt trẻ con được.
Mãi đến khi có tiếng gõ cửa vang lên trong đêm tối: “Đoàn trưởng Nghiêm? Là nhà đoàn trưởng Nghiêm đúng không? Là nhà Kiều Vi đúng không?”
Trái tim Nghiêm Lỗi bỗng đập hẫng một nhịp.
Kiều Vi gọi điện thoại cho văn phòng ủy ban Hạ Hà Khẩu.
Ban đêm có nhân viên trực ban, lúc nghe máy, người đó còn bực bội vì bị đánh thức nên có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Kiều Vi nói rõ thân phận: “Đây là văn phòng ủy ban huyện Bác Thành, phiền anh chuyển tới phòng trực ban giúp tôi.”
Lúc này người trực điện thoại mới tỉnh táo, nhanh chóng chuyển điện thoại cho người trực ban.
Cơ quan chính phủ lúc nào cũng phải có người trực ban, đây là quy định bắt buộc.
Họ cũng sẽ để lại một chiếc xe đạp cho nhân viên trực ban làm phương tiện giao thông để dùng khi muốn liên lạc khẩn cấp. Nhân viên trực ban nghe điện thoại rồi đạp xe phi thẳng đến khu nhà cũ, tìm nhà Nghiêm Lỗi theo địa chỉ mà Kiều Vi cung cấp.
“Đầu tiên, bọn họ gặp tai nạn xe, hiện đang ở bệnh viện nhân dân huyện.” Nhân viên trực ban lôi ra một tờ giấy nhỏ, là Kiều Vi bảo anh ấy ghi lại những tin tức mà cô muốn chuyển cho Nghiêm Lỗi.
“Thứ hai, cô ấy thắt đai an toàn nên chỉ bị xước da trên trán, ngoài ra thì không có việc gì. Anh không cần phải lo, cũng không cần đến bệnh viện, ở nhà trông con cẩn thận là được.”
“Thứ ba, những người khác bị thương nghiêm trọng hơn, còn đang cấp cứu, cô ấy tạm thời không về được.”
“Chính Kiều Vi gọi điện thoại tới à?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy, cuộc gọi được chuyển tới phòng trực ban ngay.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Nghiêm Lỗi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Biết cô không sao là được.
Cô còn nghĩ đến chuyện nhờ người khác nhắn cho anh, dặn dò rõ ràng như vậy cũng chứng tỏ là cô không sao rồi.
“Được.” Giọng anh trầm xuống: “Làm phiền anh rồi.”
Nhân viên trực ban không rời đi mà hỏi: “Cô ấy ngồi cùng xe với ai thế?”
Nghiêm Lỗi nói: “Hôm nay cô ấy đi họp với lãnh đạo, có cấp trên trực tiếp và cả thư ký văn phòng.”
Tuy không nói thẳng là Bí thư Mạnh nhưng cũng đã cho nhân viên trực ban một đáp án.
“Tôi phải đi bào tin cho Bí thư Cao.” Nhân viên trực ban nói.
Nếu không biết thì thôi, nhưng giờ anh ấy đã biết, không nói cho Bí thư Cao thì nhỡ sau này xảy ra chuyện gì, Bí thư Cao sẽ trách anh ấy đầu tiên.
Nghiêm Lỗi gật đầu: “Anh đi đi. Bảo Bí thư Cao đừng đi ngay mà chờ tôi đi theo với.”
Nhân viên trực ban đạp xe đi.
Kiều Vi báo tin cho Nghiêm Lỗi xong thì gọi đến phòng trực ban của ủy ban huyện để báo tin.
Bí thư Mạnh, thư ký Hoàng và tài xế Lý đều đang được cấp cứu. Người nhà của bọn họ không thấy họ về nhà nên chắc chắn cũng đang rất lo lắng.
Truyền tin bất tiện thế này thật là khó chịu.
Lúc này viện trưởng đi tới, đến cúc áo cũng cài sai. Ông ấy nhận áo blouse trắng người khác đưa cho, vừa vội vàng mặc lên vừa nghe cấp dưới báo cáo: “… Có người bị xuất huyết bên trong.”
Kiều Vi trở về đúng lúc nghe được câu này.
Đám người kia vội vã đi vào. Kiều Vi kéo một người lại: “Ai xuất huyết bên trong thế?”
Người đó sốt ruột nói: “Là bí thư!”
Kiều Vi buông cô ấy ra ngay.
Mọi người lại nhốn nháo làm việc. Tất nhiên là Kiều Vi muốn biết nhiều tin tức hơn nhưng cô phải kiềm chế, không đi quấy rầy nhân viên y tế.
Cô cởi áo khoác len ra rồi đắp ngược lại lên người, ngồi chờ trên ghế dài ở hành lang.
Kiều Vi ngủ quên từ lúc nào không hay, đến khi bừng tỉnh thì trời vẫn tối, đèn hành lang vẫn mờ ảo.
Nhưng xung quanh đã không còn mấy tiếng bước chân vội vã nữa, bầu không khí căng thẳng cũng không còn.
Kiều Vi dụi mắt, tìm người hỏi thăm tình huống.
“Chỉ có bí thư bị xuất huyết bên trong, hai người khác không sao.” Bác sĩ nói: “Bí thư được truyền máu, giờ tình trạng đã ổn định.”
Kiều Vi vừa thở dài nhẹ nhõm thì lại nghe bác sĩ nói: “Thư ký Hoàng truyền máu cho bí thư.”
Kiều Vi ngạc nhiên.