Thời gian này… Thực ra Kiều Vi cũng đoán được trước. Bởi vì sau này Lâm Tịch Tịch sẽ sinh rất đông con. Nên năm đầu tiên kết hôn Lâm Tịch Tịch không mang thai, Kiều Vi hiện tại đoán rất có thể là năm đó Nghiêm Lỗi đang thực hiện kế hoạch hạn chế sinh đẻ.
Gia đình tái hôn chính là như vậy, sống chung với nhau, coi trọng lợi ích thực tế. Vào thời điểm đó, lợi ích của Nghiêm Tương rõ ràng quan trọng hơn lợi ích của người vợ mới tái hôn với Nghiêm Lỗi.
Cho nên đến chuyến về quê này, Nghiêm Lỗi mới hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, để Lâm Tịch Tịch mang thai.
Chính văn đến đoạn Lâm Tịch Tịch sờ bụng bầu lớn, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc là kết thúc.
Văn niên đạt ngọt sủng đều cố ý tránh viết mười năm đó, đây quy tắc mặc định.
Nội dung sau đó, Lâm Tịch Tịch sinh bao nhiêu đứa con, cả nhà hạnh phúc thế nào, còn có Nghiêm Tương lặng lẽ im lặng ở một góc được nhắc đến qua loa, đều nằm trong phần ngoại truyện.
Là một câu chuyện niên đạt ngọt sủng kiểu mẫu.
Kết quả mọi chuyện xảy ra với Kiều Vi lại hoàn toàn khác, toàn bộ đoạn nhạc dạo cũng khác nhau.
Không nên bước ra khỏi thị trấn.
Giống như Lâm Tịch Tịch co mình trong thị trấn, cả người toàn bong bóng màu hồng, thật tốt biết bao.
Kiều Vi thở dài.
Cô còn có chút áy náy.
Vì có quá nhiều chuyện, tâm trí cô toàn dùng để chú ý đến những chuyện lớn, thậm chí hoàn toàn quên mất Nghiêm Lỗi còn có một gia đình ở quê, còn có một người bố đang ốm nặng.
Hơn nữa nếu không phải vì cô, Hoàng Tăng Nhạc không chịu cho cô về đây, Nghiêm Lỗi có lẽ cũng sẽ không tranh thủ làm đại diện quân sự của huyện Bác Thành, sẽ không bị những chuyện này trói buộc, không thể về quê đưa người bố già đi khám bệnh.
Tổng hợp lại, Kiều Vi quyết định thay Nghiêm Lỗi về quê một chuyến.
Nghĩ đến bệnh của ông cụ, Nghiêm Lỗi cũng không còn cách nào khác.
Anh do dự mãi, cuối cùng đồng ý: “Vậy thì… Giao cho em vậy.”
Sau đó lại cân nhắc đến Nghiêm Tương. Về lý thuyết, để chữa bệnh cho ông cụ, không để Nghiêm Tương theo là tiết kiệm sức lực nhất.
Nhưng từ khi Nghiêm Tương sinh ra đến giờ vẫn chưa gặp ông bà nội. Về tình về lý, không đưa cậu bé đi cũng không ổn.
Thực sự là khó xử ở mọi nơi. Một người đàn ông hành sự quyết đoán như Nghiêm Lỗi, đối mặt với những khó khăn trong gia đình lại luôn rất khó có thể đưa ra lựa chọn.
Kiều Vi nói: “Em đưa Nghiêm Tương đi. Để ở chỗ người khác lâu quá, em cũng không yên tâm.”
Cuối cùng hai người đã quyết định như vậy.
Trước tiên, Kiều Vi vẫn phải viết đơn vị xin nghỉ phép.
Hoàng Tăng Nhạc nói: “Đoàn trưởng Nghiêm đã gọi điện cho tôi rồi, cô cứ yên tâm đi.”
Anh ta phê cho cô một tờ giấy phép.
Kiều Vi nhận tờ giấy phép, nói: “Còn chưa chúc mừng anh nữa.”
Ủy ban cách mạng đã thành lập. Về bản chất là thay thế cho chính quyền nhân dân trước đây, trở thành chính quyền mới.
Theo quy định, ủy ban cách mạng phải do ba lực lượng hợp thành: đại diện cán bộ cách mạng, đại diện quần chúng cách mạng, đại diện quân đội.
Thực hiện cụ thể vào các chức vụ, sẽ có một chủ nhiệm ủy ban cách mạng, một phó chủ nhiệm thứ nhất và một số phó chủ nhiệm khác. Hai chức vụ đầu đều chỉ có một người, chức vụ cuối cùng là “một số” thì không có giới hạn cụ thể về số lượng.
Ủy viên thường vụ Quan hiện tại đã là chủ nhiệm ủy ban cách mạng.
Hoàng Tăng Nhạc lại là phó chủ nhiệm thứ nhất. Chỉ dưới trướng một người, cũng có thể nói là anh ta một bước lên mây.
Kiều Vi chúc mừng anh ta.
Nhưng Hoàng Tăng Nhạc vẫn rất bình tĩnh, vẫn điềm đạm đáng tin cậy như trước, anh ta nói: “Vẫn như trước đây thôi.”
Như trước đây sao?
Phòng làm việc dường như cũng đã khôi phục về trạng thái làm việc.
Nhưng Kiều Vi biết sẽ không bao giờ được như trước đây nữa.
Cô cảm ơn anh ta, quay người định rời đi, đột nhiên lại dừng bước quay lại hỏi: “Anh có băng tay không?”
Trong mắt Hoàng Tăng Nhạc hiện lên ý cười, giữa mày cũng giãn ra. Anh ta kéo ngăn kéo, lấy một chiếc băng tay mới ném qua: “Cho cô.”
Kiều Vi chụp lấy, lắc lắc: “Cảm ơn anh.”
Cô cầm tờ giấy phép mà Hoàng Tăng Nhạc phê đi làm thủ tục xin nghỉ phép, ở hành lang gặp chủ nhiệm Quan hiện tại đang là người đứng đầu.
“Chào chủ nhiệm.” Kiều Vi gật đầu.
“Tiểu Kiều đến rồi à?” Chủ nhiệm Quan một mặt hòa ái quan tâm cô: “Tuần trước nói không khỏe, bây giờ đã khỏe chưa?”
“Khỏe nhiều rồi nhưng trong nhà tôi còn có việc, phải xin nghỉ phép dài ngày.”
“Ồ, nghiêm trọng không? Có tình hình gì thì nói với tôi, đừng ngại, có thể giải quyết cho cô thì tôi sẽ cố gắng giải quyết.”
Kiều Vi cảm thấy có lẽ cả đời cô cũng không thể làm được như chủ nhiệm Quan.
Có thể vừa tính toán hiểm độc với một người, vừa ân cần quan tâm người đó.
Nhưng nở nụ cười giả tạo thì vẫn có thể.
Bây giờ cảm giác sợ hãi đã không còn bủa vây lấy cô nữa.
Nghiêm Lỗi đã nhậm chức đại diện quân sự của huyện Bác Thành, anh đại diện cho quân khu phát biểu, không ai dám coi thường anh. Cô đã không còn là người nhà của quân nhân bình thường, cô là vợ của đại diện quân sự ủy ban cách mạng Bác Thành. Trừ khi não tên họ Quan này có vấn đề, mới dám ra tay với cô.
Sau màn xã giao giả tạo đầy khách sáo kia, Kiều Vi lại tiếp tục đi làm thủ tục nghỉ phép cho xong, nhận được thư giới thiệu rồi lập tức rời khỏi đơn vị.
Bước ra khỏi cổng, cô thở hắt một hơi, quay đầu nhìn lại tòa nhà hai tầng này.
Mặc dù không cao nhưng chiếm diện tích rất rộng. Là phong cách tòa nhà văn phòng chính phủ điển hình, ngay ngắn, đối xứng, mang theo sự uy nghiêm.
Kiều Vi quay đầu đi, lên xe buýt về nhà.
Nghiêm Tương nghe nói sẽ được về quê của bố, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Từ khi cậu bé được sinh ra cho tới nay vẫn chưa từng gặp ông bà nội và những người thân thích khác. Đôi khi lúc bố ở riêng với cậu bé sẽ nhắc đến bọn họ nhưng cũng không nhắc nhiều.
Cậu bé luôn tràn đầy mong đợi với những nơi chưa biết.
Đối mặt với chuyện này, Nghiêm Lỗi vừa cảm thấy như được an ủi vừa cảm thấy lo lắng.
Vì Nghiêm Tương quá nhỏ, nếu có chuyện gì thì cậu bé cũng không giúp được gì.
Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không làm khó được Nghiêm Lỗi, anh có cách.
Anh mua vé giường nằm cho Kiều Vi và Nghiêm Tương, chuẩn bị cho cô phiếu lương thực phổ thông toàn quốc, giúp cô thu dọn hành lý.
Nói với cô: “Bí thư chi bộ ở thôn là chú Hai. Dù không cùng dòng với nhà chúng ta nhưng cũng đều họ Nghiêm. Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, có việc gì thì cứ tìm chú ấy.”
Kiều Vi có chút tiếc nuối nói: “Giám đốc Lý của Sở Y Tế cũng bị bắt rồi, người mới lên chưa quen. Nếu không tìm giám đốc Lý, biết đâu bên hệ thống vệ sinh ở quê nhà có thể nhờ vả được gì đó.”
Thời thế loạn quá. Một người sụp đổ, những người khác đều muốn vạch rõ ranh giới với người đó, không ai dám dính dáng đến.
May mà là mùa hè, quần áo mỏng, hành lý ít. Một chiếc vali xách tay bằng mây, một chiếc túi hành lý là có thể đựng đủ đồ đạc.
Chị Dương nghe nói cô một mình đưa con về quê chăm sóc bố chồng, cảm động không thôi. Lại than thở với đoàn trưởng Triệu: “Em thực sự đã đánh giá thấp Tiểu Kiều rồi.”
Chị ta và Lâm Tịch Tịch nướng cho cô mấy chiếc bánh nhân thịt, mỗi chiếc đều làm thành hình vuông, cố tình làm theo kích thước của hộp cơm, đựng đầy một hộp cơm rồi mang qua cho cô: “Ăn trên đường đi.”
Lần này đoàn trưởng Triệu thực sự phục rồi. Cảm thấy Nghiêm Lỗi vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, thực ra cũng không thiệt.
Cho đến khi đưa Kiều Vi đến ga tàu, Nghiêm Lỗi vẫn lo lắng không thôi.
Kiều Vi bật cười: “Anh sợ gì chứ?”
Nghiêm Lỗi thở dài: “Để em đi xa một mình, anh thực sự rất lo lắng.”
Thời đại này chỉ có một số ít người có cơ hội đi xa. Nhiều người cả đời chưa từng bước chân ra khỏi nơi mình sinh ra, cả đời chưa từng đi tàu, thậm chí còn cảm thấy kính sợ khi ngồi tàu hỏa lớn.
Nghiêm Lỗi dặn cô: “Đừng làm mất tiền.”
“Yên tâm.” Kiều Vi nói: “Anh biết em để ở đâu rồi đấy.”
Là Kiều Vi đã đọc qua nguyên tác, vì có góc nhìn của Thượng đế nên để tránh xảy ra một số chuyện ghê tởm, cô trực tiếp tìm thợ may làm một chiếc túi vải nhỏ, đeo trên cổ, đặt bên người.
Đợi đến khi mất tiền rồi mới đấu với đám họ hàng thân thích kỳ quái cực phẩm kia chẳng có gì thú vị, hay ho cả, trực tiếp cắt đứt từ gốc rễ còn hơn!
Tuy ở kiếp sau nhưng đi tàu hỏa qua đêm cũng không phải là chuyện gì thoải mái và dễ chịu. Đây vẫn là thời đại có đồ dùng giường ngủ dùng một lần.
Kiều Vi dắt Nghiêm Tương, Nghiêm Lỗi đưa hai người lên tàu.
May mắn thay, vì là toa giường nằm nên điều kiện vệ sinh thực sự tốt hơn nhiều. Ngay cả thái độ của nhân viên phục vụ cũng khá hơn.
Đặc biệt khi thấy bọn họ là gia đình quân đội.
Nghiêm Lỗi dùng vé đồ dùng giường ngủ để nhận vật dụng trên giường, ba người cùng nhau tìm toa.
Vừa mở cửa nhìn vào bên trong, Nghiêm Tương chợt thốt lên: “Oa~”
Đối với những thứ mới lạ chưa từng thấy bao giờ, trẻ con luôn mang theo sự ngạc nhiên và thỏa mãn đầy vui sướng như vậy.
Ngay cả người lớn nghe xong cũng cảm thấy như thể thế giới mà mình đã quá quen thuộc và chán ngấy bỗng trở nên tươi đẹp hơn.
Kiều Vi bế Tương Tương ngồi lên giường bên kia trước rồi đợi Nghiêm Lỗi trải đồ dùng giường ngủ của họ xong mới cởi giày cho Nghiêm Tương, đặt cậu bé lên giường của họ.
Nghiêm Tương lăn một vòng: “Bố ơi, bố ơi! Giường nằm thích thật đấy!”
Nhân viên phục vụ đến kiểm tra vé.
Nghiêm Lỗi đứng dậy, tay vịn vào khung cửa toa, vì quá cao nên anh phải cúi đầu, hỏi: “Đồng chí, giường nằm có nhiều người không?”
Được một sĩ quan vừa cao vừa đẹp trai hỏi chuyện nên thái độ phục vụ của nhân viên rất tốt: “Không nhiều, hôm nay chỉ vài toa có người, còn lại đều trống.”
Không phải ngày lễ tết nên không có nhiều người đi tàu.
Hơn nữa, một số cán bộ đi công tác, nếu đến cấp bậc có thể mua vé giường nằm nhưng lại chỉ mua ghế cứng thì đơn vị vẫn báo cáo theo tiêu chuẩn giường nằm để được hoàn tiền. Khoản chênh lệch giữa hai loại sẽ thuộc về họ.
Vì vậy, rất nhiều cán bộ sẽ mua ghế cứng khi đi công tác.
Thời buổi này là như vậy. So với sự thoải mái của bản thân, tiết kiệm một số tiền để dùng cho gia đình thì hợp lý hơn. Ngay cả cán bộ cũng thế.
Dù sao thì nhà nào cũng có một đàn con phải nuôi, hơn nữa đặc điểm của thời đại này là, trong một gia đình lớn, một người phát đạt thì phải giúp đỡ cả nhà, không thể chỉ lo cho mỗi gia đình nhỏ của mình.
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ, nhẹ nhàng nhờ vả: “Vợ và con tôi đi xa một mình. Nếu có người lên nữa, xin đừng sắp xếp ở chung, hãy cố gắng để họ ở một phòng riêng được không?”
Một người đàn ông đẹp trai lại yêu vợ thương con như vậy, cô gái trẻ cảm thấy tan chảy, đồng ý ngay: “Anh yên tâm, chúng tôi luôn chăm sóc phụ nữ và trẻ em.”
Nghiêm Lỗi lại nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn mua thêm một vé giường nằm cho con, thêm một bộ đồ dùng giường ngủ nữa.”
Cô nhân viên phục vụ nói: “Không thể mua thêm giường nằm. Tôi sẽ cấp thêm cho anh một bộ đồ dùng giường ngủ.”
Cán bộ cấp phó và sĩ quan cấp đoàn trở lên mới có thể mua vé giường nằm. Nhưng vì không hạn chế người đi tàu nên có thể dùng giấy tờ của người khác để mua. Vé giường nằm mà Tiểu đoàn trưởng Lý mua để đưa Lục Mạn Mạn về nhà chính là dùng giấy tờ của Nghiêm Lỗi. Vé giường nằm không thể tùy tiện mua thêm.
Nhưng nhân viên phục vụ nói sẽ cấp thêm cho họ một bộ đồ dùng giường ngủ, có nghĩa là họ không phải trả tiền giường nằm mà vẫn được nằm thêm một giường.
Nghiêm Lỗi mỉm cười nhẹ nhàng khen ngợi: “Đồng chí, cô đúng là đã xinh đẹp lại còn tốt bụng, đơn vị đường sắt nên có nhiều hơn những đồng chí trẻ như cô, vừa có sức sống, vừa có trách nhiệm.”
Cô nhân viên phục vụ bị khen đến nỗi mặt đỏ bừng: “Anh quá khen rồi, đây là việc chúng tôi nên làm, vì nhân dân phục vụ.”
Cô gái trẻ dẫn anh đi lấy thêm đồ dùng giường ngủ.
Nghiêm Lỗi nháy mắt với Kiều Vi rồi đi theo.
Kiều Vi: “…”
Kiều Vi mở mang tầm mắt.
Thì ra trên đời này vốn không tồn tại đàn ông không biết mình đẹp trai và phụ nữ không biết mình xinh gái!
Bình thường đối với các cô gái trẻ, cán bộ già nhà cô còn chẳng thèm nhìn, không phải là không có bản năng sinh lý, mà là do người ta có tính tự chủ cao!
Thường ngày cũng chẳng bao giờ trêu chọc các em gái xinh, không phải là không biết trêu chọc, mà là người ta không cần làm những chuyện “mặt dày” như thế.
Bây giờ vì vợ con, mặt mũi có là gì, chẳng phải chỉ cười với cô gái trẻ và nói vài câu êm tai thôi sao.
Không có chuyện gì mà đoàn trưởng Nghiêm không làm được!
Lúc này tàu dừng lại khá lâu, đủ để đoàn trưởng Nghiêm loay hoay một hồi, trải thêm một cái giường cho con.
Nghiêm Tương rất vui: “Con cũng có giường rồi!”
Nghiêm Lỗi dặn dò Kiều Vi đủ điều cần lưu ý rồi mới xuống tàu.
Anh còn đứng mãi trên sân ga, từ ngoài cửa sổ nhìn vào trông hệt như một hòn vọng thê.
Chưa từng thấy đoàn trưởng Nghiêm như vậy, Kiều Vi buồn cười muốn chết, cô cố nhịn, mặt nghiêm túc: “Biết rồi, đừng lo, về đi, về đi.”
Đương nhiên là Nghiêm Lỗi không chịu đi, trước khi tàu khởi hành, lời cuối cùng anh dặn Kiều Vi là: “Nhớ nhé, ở nhà không ai được làm em ấm ức. Mẹ anh cũng không được.”
Dù sao Nghiêm Lỗi cũng là người lớn lên ở nông thôn, đã chứng kiến nhiều cảnh mẹ chồng hành hạ con dâu.
Rõ ràng là một bà lão mặt mũi hiền lành, đối xử với ai cũng tốt, rõ ràng là người có trái tim nhân hậu, không thể nhìn người khác chịu khổ một chút nào, chỉ riêng đối với con dâu mình thì lại độc ác như quỷ.
Là đàn ông, tuy không thể hiểu được nhưng Nghiêm Lỗi thừa nhận sự thật này.
Chuyến về này của Kiều Vi là thay anh đi báo hiếu.
Mẹ kiếp, không ai được làm vợ anh ấm ức!
Đoàn trưởng Nghiêm đã vào sinh ra tử mới có được địa vị như ngày hôm nay, vốn không phải là kẻ để người khác hành hạ, càng không phải là kẻ nhu nhược không có chính kiến.
Anh bám vào cửa sổ nói với cô: “Em đừng nhút nhát để người khác bắt nạt, có chuyện gì nên cãi thì cứ cãi. Chỉ xét đúng sai, không xét thân phận.”
Kiều Vi nắm tay anh, có thể cảm nhận được sức mạnh của anh.
“Không phải em đi chịu án, em đi về nhà anh.” Cô mỉm cười: “Hội đấu tố em còn không sợ. Anh đừng lo.”
Nghiêm Lỗi nắm chặt tay cô, tàu khởi hành anh mới buông tay, nhìn theo đoàn tàu màu xanh lá đang đi xa dần.
“Mẹ ơi, mẹ đừng sợ.” Nghiêm Tương nghiêm túc tuyên bố với Kiều Vi: “Bố không có ở đây, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Kiều Vi cười cong cả mắt: “Được.”
Tàu tăng tốc, chạy ầm ầm.
Tới giờ ăn, Kiều Vi nói: “Đi thôi, chúng ta đến toa ăn ăn cơm.”