Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 24



Vậy rốt cuộc có làm được không, không thể cho câu trả lời rõ ràng à?
Mặc dù Kiều Vi hiểu với hào quang ‘Nam chính’ của Nghiêm Lỗi, chắc chắn anh có bản lĩnh làm ra được, nhưng câu trả lời giống như ‘Đã duyệt’ khiến người ta không biết nói gì.
Cô mấp máy môi muốn tức giận với anh, trong đầu lại hiện lên ký ức trước kia nguyên chủ lạnh lùng với anh thế nào.
Thậm chí có cảnh anh muốn làm tình nhưng bị từ chối, đành ngồi bên giường im lặng hút thuốc.
Kiều Vi hơi mở miệng ra lại khép miệng.
Được rồi, đã sống tiếp thay nguyên chủ thì phải chịu trách nhiệm thay cô ấy.
Nghiêm Lỗi mở miệng hỏi: “Em đổi tính thật rồi à?”
Vậy mà lại nói công bằng gì đó với anh, chẳng phải trước kia cô luôn cảm thấy gả cho anh là vận mệnh vô tình và bất công à?
Anh cười khẩy.
Rất nhiều mảnh vỡ ký ức hiện lên trong đầu Kiều Vi, cô nhìn thấy cuộc hôn nhân này không hạnh phúc, người đàn ông này cũng rất đáng thương.
Khóe miệng cười khẩy mỉa mai và sự khiêu khích trong mắt kia chỉ là thái độ phòng thủ mà thôi, không đáng tính toán, thôi.
Trong ánh mắt của cô có vẻ thương hại: “Chẳng phải em lúc trước đã chết rồi à, sau này anh phải quen với em hiện tại đấy.”
Cô đưa tay cầm một miếng đào cho vào miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, quay người đi ra.
Nghiêm Lỗi cũng cầm một miếng đào lên.
Một miếng nhỏ cắt gọn như vậy, nhìn qua thấy tư tưởng giai cấp tiểu tư sản xuất hiện rồi, không hề có tác phong của con em giai cấp công nhân, chém to kho mặn gì cả.
Anh ném miếng đào vào miệng, một miếng nhỏ ăn rất vừa miệng.
Anh cầm một miếng lên định bỏ vào miệng thì bỗng dưng ngừng lại.
Cô bắt đầu cắt hoa quả cho anh từ khi nào? Cho dù rửa xong cũng không nói với anh, chỉ đặt trên bàn cơm, thích ăn thì ăn, không nhìn thấy thì không ăn, không liên quan đến cô.
Quan hệ của bọn họ vốn lạnh nhạt như thế.
Vậy mà hôm nay… Nghiêm Lỗi nhìn đĩa đào nhỏ kia.
Cô đang làm anh vui vẻ à?
Trình độ văn hóa của anh có hạn, chỉ có thể dùng câu ‘Lãng tử quay đầu’ để hình dung tình huống hiện tại.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng của cô và Nghiêm Tương, hai người cười nói rửa mặt.
Vợ và con vô cùng vui vẻ.
Nhà khác đều như thế, vợ con tình cảm, chỉ có nhà anh tình cảm lạnh nhạt.
Nghiêm Lỗi kéo nhẹ cổ áo trang phục huấn luyện.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, trải qua chuyện này, cô liên tục tỏ ý mình đã lột xác. Cũng vì anh ngốc nên bây giờ mới nhận ra.
Nghiêm Lỗi đưa tay vỗ gáy, xoay cổ, cảm thấy hơi mất tập trung.
Anh lại nhặt miếng đào cho vào miệng, lòng bàn tay chạm vào môi mình.
Ngón tay Kiều Vi thon dài nhẹ nhàng chặn môi anh, rõ ràng rất mềm lại có thể ngăn anh nói chuyện. Trong hơi thở có mùi đào thơm ngát, đôi mắt cong cong, ánh mắt như nước…
Nghiêm Lỗi cọ môi mình, cảm thấy nó hơi nóng lên.
Có phải vợ chồng bọn họ nên cuối giường làm hòa không.
Hơn nữa hôm nay cũng đã tắm rửa.
Kiều Vi còn phải dỗ Nghiêm Tương ngủ, sau khi Nghiêm Lỗi rửa mặt xong chỉ có thể nằm xuống trước. Anh mở mắt ra nằm mấy phút, nghe ở phòng phía Đông vang lên tiếng kể chuyện khe khẽ, biết Kiều Vi còn phải dỗ hồi lâu.
Anh cảm thấy chờ cô như thế quá mệt mỏi nên đi phòng sách rút quyển sách kia xuống khỏi giá, nửa nằm trên giường, đọc theo ‘Góc nhìn phê phán’.
Càng đọc càng cảm thấy sách này có vấn đề tư tưởng rất lớn. Đôi khi, những nhân vật nam, nữ trong đây đưa ra lựa chọn khiến anh tức giận đến nghiến răng.
Anh chỉ muốn bây giờ những người này đứng trước mặt anh, để anh dạy bọn họ một lớp tư tưởng chính trị. Nếu anh không đủ trình độ thì sẽ mời chính ủy đến, với trình độ của chính ủy chắc có thể cải tạo được bọn họ.
Đáng ghét là những người trong sách không phải là thật.
Anh đang tức giận đến nghiến răng, Kiều Vi đã dỗ con xong quay về.
“Còn chưa ngủ à.” Cô hơi bất ngờ, nhìn qua cười nói: “Đang đọc sách sao?”
Đôi mắt cong lên, nụ cười linh động gian xảo giống như đã nhìn thấu gì đó.
Nếu lúc này tán gẫu với cô về chuyện ‘Đọc với góc nhìn phê phán’ thì có lẽ sẽ bất lợi cho việc vợ chồng cuối giường hòa.
Từ trước đến nay, Nghiêm Lỗi rất biết nhìn thời thế, anh nhịn được. Anh khép sách lại, lạnh nhạt nói: “Ban ngày anh không có thời gian xem, có thể xem được lúc nào hay lúc đó, nhanh chóng xem hết, nhanh chóng giải quyết.”
Kiều Vi vui vẻ gật đầu: “Ừm, phải xem nhanh.”
Cô quan tâm hỏi: “Có chữ nào không biết không? Anh có thể hỏi em.”
“Không cần.” Nghiêm Lỗi nói: “Nhìn vế trước và vế sau có thể đoán được.”
Điều này nói rõ anh là người có năng lực tự học rất mạnh.
“Vậy thì càng phải đọc nhiều sách hơn.” Kiều Vi cổ vũ anh: “Không chỉ có thể phân biệt suy nghĩ đúng sai mà còn có thể mở rộng phạm vi biết chữ. Chuyện trình độ văn hóa này, một phần phải học hỏi thầy cô trong trường, một phần phải tự mình học.”
Một người có tư tưởng giai cấp tiểu tư sản sai lầm lại còn dạy người chiến sĩ kiên định với chủ nghĩa cộng sản như anh.
Nghiêm Lỗi ngửa đầu nhìn xà nhà, không muốn nói chuyện.
Kiều Vi quay người đưa lưng về phía anh cởi áo ngoài và áo lót.
Đúng lúc Nghiêm Lỗi dời tầm mắt đang nhìn xà nhà.
Lưng trắng, eo thon, xương cánh bướm xinh đẹp.
Ánh mắt Nghiêm Lỗi ngây ngẩn mấy giây.
Kiều Vi cầm áo lót mặc trong nhà mặc lên.

Loại áo lót này gần như không còn thấy ở thời hiện đại, cho dù có cũng là mấy bà cụ ở nông thôn mặc. Vì nó chỉ có lớp vải mỏng, không có lớp mút cho nên sẽ lộ đ.ầu ng.ực. Nhưng rất rộng rãi, có thể mặc đi ngủ.
Cô xoay người lại thấy Nghiêm Lỗi xuống giường, anh đi đến phòng sách cất sách.
Đúng lúc Kiều Vi nói: “Tắt đèn đi.”
Nói xong cô nằm xuống.
Nghiêm Lỗi cất quyển sách xong, anh bước vào phòng ngủ đã thấy Kiều Vi nằm xuống. Trời nóng nên không cần đắp chăn, chân trắng nõn, áo lót rất ngắn chỉ có thể che ngực, lộ eo nhỏ.
Nghiêm Lỗi s.ờ soạng trên tường một lát mới mò đến dây đèn.
Tiếng ‘Lạch cạch’ vang lên, kéo tắt đèn rồi lên giường.
Anh nằm ngửa.
Lúc mở mắt, trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được xà nhà trên đỉnh đầu.
Anh nghĩ có phải mình nên nói gì đó không, lại nghe Kiều Vi phát ra tiếng ‘Á’, anh mở miệng hỏi: “Sao thế?”
Kiều Vi đang xoa cánh tay của mình, nhe răng nói: “Không dám dùng sức bóp, dùng sức một chút đã đau…”
Đúng là cơ hội tốt.
Nghiêm Lỗi nói: “Không xoa bóp sẽ đau mấy ngày, phải xoa bóp mới được.”
Anh dừng một lát, mong chờ hỏi: “Anh xoa cho em.”
Kiều Vi không hề suy nghĩ đã đưa tay qua.
Nghiêm Lỗi ngồi xuống, một tay nâng cánh tay của cô lên, một tay khác giãn cơ cho cô.
Tay anh mạnh mẽ, xoa bóp rất thoải mái!
Kiều Vi không khống chế được phát ra tiếng rên.
Trong bóng tối, âm thanh này vang lên như muốn đòi mạng, làm cho người ta nghĩ xa xôi.
Trong lòng Nghiêm Lỗi nghĩ xa vời.
Kiều Vi trở mình nằm sấp, đưa một tay khác cho anh, còn khen ngợi: “Dễ chịu hơn nhiều, anh mạnh hơn nữa đi, em chịu được.”
Nghiêm Lỗi khẽ đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, tay cô rất nhỏ, tay anh lại lớn, có thể nắm một vòng, gang bàn tay giữ chỗ lõm trên xương. Một tay khác trượt lên, lướt đến bờ vai mỏng manh nhẹ nhàng v.uốt ve.
Trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại.
Kiều Vi “Ưm” một tiếng nói: “Bên trên được rồi, chỉ là cánh tay này em cảm thấy rất khó chịu, từ cổ tay đến cùi chỏ, anh bóp mạnh đi.”
Tay của Nghiêm Lỗi đành phải trượt xuống, nghe lời xoa bóp cho cô.
Kiều Vi cảm giác cơ bắp rất mỏi, không nhịn được nữa, tiếng ưm a vang lên không ngừng.
Thật vất vả mới xong việc, Nghiêm Lỗi buông tay cô ra thuận thế sờ eo cô.
Nhỏ nhắn, mềm mịn.
Kiều Vi dựa vào gối sung sướng nói: “Đúng rồi! Còn thắt lưng nữa! Xoa thắt lưng cho em đi?”
Giặt quần áo là để chậu nước lớn dưới đất, ngồi trên ghế, phải cúi người khom lưng giặt đồ, rất mỏi lưng! Cô đã đau lưng cả ngày.
Nghiêm Lỗi: “…”
Xoa bóp thắt lưng thoải mái hơn cánh tay, không có cảm giác mỏi đến mức không cử động được, đơn thuần là thư giãn.
Tay của Nghiêm Lỗi to lớn còn nóng bỏng, ấn lên lưng rất thoải mái.
Kiều Vi thở dài.
Dần dần nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, anh chống cằm bất đắc dĩ nhìn cô ngủ rất ngon.
Xem ra đêm nay vẫn không được rồi.
Nhưng bây giờ bảo anh ngủ cũng không ngủ được, cả người anh nóng hừng hực không thể xua tan. Nằm như thế cũng khó chịu, anh quyết định xuống giường kéo chặt rèm che vách ngăn giữa phòng ngủ và gian ngoài phòng sách. Anh ngồi xuống trước bàn, mở đèn lên, rút quyển sách chưa xem xong kia khỏi giá rồi đọc tiếp.
Kiều Vi ngủ một giấc rất ngon, đúng là mát xa có hiệu quả thúc đẩy giấc ngủ.
Cô tỉnh rất sớm. Kể cả là ngày trước khi thân thể cô còn khỏe mạnh đi làm đều chưa từng dậy sớm như vậy, bởi vì buổi tối có giải trí của buổi tối, sao giới trẻ có thể không thức khuya chứ.
Nhưng hiện giờ, buổi tối gần như không có hoạt động giải trí gì, lên giường đi ngủ sớm, tự nhiên cũng dậy sớm.
Nghiêm Lỗi vẫn chưa tỉnh.
Kiều Vi nhẹ nhàng xuống giường, cởi áo dây, thay áo lót mặc ban ngày, khoác áo ngoài lên, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ngủ.
Trong sân, nắng sớm rọi khắp mặt đất.
Đời sau, chỉ kẻ có tiền mới có được sân. Người bình thường sống trong các tòa nhà cao tầng giống như chuồng bồ câu, không ở nhà mặt đất.
Khi ở trên giường bệnh Kiều Vi đã từng nói đùa với người chị bệnh nhân ở giường bên cạnh rằng hy vọng đời sau có thể sống trong ngôi nhà có sân, mỗi ngày cầm chổi to quét sân, xách bình nước tưới hoa dưới ánh bình minh.
Người chị cùng phòng bệnh biết cô không còn người thân, cũng bán căn nhà lấy tiền chữa bệnh, ở trước mặt cô thì cười gật đầu lắng nghe, nhưng khi xoay người lại vụng trộm lau nước mắt, còn tưởng rằng cô không phát hiện ra.
Kiều Vi thật sự rất muốn nói cho chị đó, đừng buồn thay cô, xem này, điều ước của cô đã thành hiện thực.
Nhìn khoảng sân trước mắt, Kiều Vi cảm thấy mảnh sân tốt như vậy lại không trồng hoa thì thật đáng tiếc.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ký ức lại bị kích hoạt. Hóa ra Nghiêm Lỗi mang đậm dòng máu Trung Hoa, đã từng trồng rau ở trong sân, thậm chí còn tự mình ủ phân.
Nhưng phân đâu thể không có mùi, sự thật này đã k.ích thích nguyên chủ, khiến cô ấy càng nhận thức rõ hơn rằng mình đã gả cho một “Người đàn ông nhà quê”. Vì thế hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.
Về sau trong sân không trồng rau nữa.
Nhưng nguyên chủ không trồng hoa làm cỏ trong sân… đây phải là tư tưởng của một người có tình yêu trải qua cuộc sống hạnh phúc mới có được. Đoạn hôn nhân này thật sự không có tình cảm mãnh liệt, nhà rách cũng là nhà nông thôn, sân nát cũng là sân nông thôn, cô ấy không có chút nhã hứng nào để làm những chuyện đó.
Do đó, để lại cho Kiều Vi một cái sân hoang tàn chất đống đồ lộn xộn, hai vợ chồng không quản lý.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.