Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 60



Một vài cán bộ khác trong đại viện đã biết được chuyện này từ chỗ vợ mình, người thông minh đều nói: “Đừng tham gia.”
Vợ hỏi: “Vậy nếu thật sự làm ầm đến chỗ Sư trưởng Phan, gọi chúng em đến hỏi chuyện thì sao?”
Chồng: “Sao, em còn định nói dối thay đồ xấu xa nhà họ Phạm kia với Sư trưởng Phan à?”
“Không đời nào.” Vợ nói: “Cô ta từng nhéo tay con mình đấy.”
Bên khu gia thuộc cũ, sau bữa cơm chiều, bốn người vợ chồng đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi, Kiều Vi tụ tập một chỗ thảo luận chuyện này.
“Chị ta nói thế đó.” Kiều Vi nói: “Tôi cảm thấy các anh có thể chuyển lời trực tiếp cho Sư trưởng Phan.”
Trước đó cô hoàn toàn đứng ở lập trường lợi ích để giải quyết việc này.
Quan hệ của đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi rất tốt, chị Dương cũng không tệ, đối phương thì không biết là ai. Đương nhiên Kiều Vi phải đứng về phía người có quan hệ gần gũi với mình.
Nhưng Hạ Hà Hoa bịa đặt tin đồn thất thiệt về cô gái mới mười mấy tuổi nhà Sư trưởng Phan, đã giẫm ngay lên điểm mấu chốt của Kiều Vi.
Hiện giờ Kiều Vi đối mặt với chuyện này với cảm xúc chủ quan.
“Chị ta thật sự nói vậy?” Nghiêm Lỗi hỏi.
Chị Dương vội nói: “Nhiều người nghe thấy.”
Kiều Vi bổ sung thêm: “Hơn nữa em đã bảo chị dâu nhớ kỹ có những ai ở đó. Đúng không, chị dâu?”
Chị Dương bẻ ngón tay: “Cô Lâm, cô Lý, cô Tôn, có cả nhà họ Tôn khác nữa…”
Đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi liếc nhìn nhau.
“Vậy tôi…” Anh ta nói.
Nghiêm Lỗi đứng lên: “Cùng nhau.”
Hai người đàn ông đều đứng lên.
Kiều Vi hơi giật mình: “Đi bây giờ sao?”
Nghiêm Lỗi nói: “Đã nói đến con gái người ta rồi không nên nói chuyện này ở phòng làm việc, bí mật đi.”
Chị Dương hỏi: “Đi nhà Sư trưởng Phan à?”
Quan chức cấp cao như Sư trưởng, chị Dương hơi sợ.
“Đúng.” Nghiêm Lỗi nói: “Hai người cũng đi.”
Chị Dương: “Hả?”
Kiều Vi đứng lên: “Đi thôi, chị dâu. Hạ Hà Hoa đặt điều về con gái người ta, hai anh ấy không tiện mở miệng, để chúng ta nói.”
Chị Dương có thể chống nạnh chửi nhau với Hạ Hà Hoa, nhưng bảo chị ta đối mặt với lãnh đạo, chị ta lại hơi khẩn trương.
“Em dâu, chị dâu cô không biết ăn nói.” Đoàn trưởng Triệu nói: “Lát nữa nhờ vào cô.”
Chị Dương vội nói: “Đúng đúng đúng, nhờ vào cô.”
Kiều Vi đồng ý: “Được.”
Sư trưởng Phan ở khu đại viện mới, ở tít bên trong.
Cán bộ cấp Sư đoàn được cấp nhà hai tầng. Mặc dù Kiều Vi thấy vẻ ngoài của những căn nhà này vô cùng quê mùa, nhưng nó vẫn là nhà hai tầng.
Ở thời đại này là rất cao cấp.
Hơn nữa còn có cảnh vệ.
Sư trưởng Phan hơi bất ngờ khi thấy Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu cùng đến, còn dẫn theo cả người nhà. Nhưng ông ấy biết rõ cấp dưới của mình sẽ không tự dưng tới đây.
Nhất định là có việc.
Ông ấy bảo cảnh vệ mang trà tới.
Kiều Vi rất thất vọng về nhà của Sư trưởng Phan.
Cô hy vọng có thể nhìn thấy sofa, nhưng trong nhà Sư trưởng Phan là băng ghế dài kiểu Trung Quốc thường thấy ở quê đời sau.
Hơn nữa đời sau còn có thể đặt may đệm ngồi và đệm tựa phong cách hoàng gia cho sofa kiểu Trung Quốc này, còn của nhà Sư trưởng Phan chính là đặt ba tấm đệm lót nhỏ hình vuông may tay mỏng manh lên trên ghế gỗ, tất cả chỗ khác đều là gỗ cứng.
Đây đúng là một thời đại cứng rắn.
Sư trưởng Phan thân thiết hỏi bọn họ: “Có chuyện gì.”
Nghiêm Lỗi nói: “Để vợ tôi nói với ngài.”
Sư trưởng Phan đảo mắt tới, khi Nghiêm Lỗi kết hôn ông ấy đã từng gặp cô gái này, dịu dàng không thích nói chuyện, về sau thì không gặp nữa. Sau khi khu đại viện mới xây xong, bọn họ đều chuyển sang đây, một vài người có giác ngộ cao giống như Nghiêm Lỗi ở lại khu gia thuộc cũ, nên càng không thể gặp.
Nhưng ông ấy biết danh tiếng của vợ Nghiêm Lỗi không tốt.
Cánh đàn ông tụ tập lại cũng là hội nhiều chuyện, nhất là người đã lập gia đình như Nghiêm Lỗi, mỗi ngày ăn ở nhà ăn nên luôn có người nói sau lưng.
Nhưng hôm nay, Sư trưởng Phan cảm thấy vợ của Nghiêm Lỗi không giống với trong ấn tượng của mình.
Ánh mắt của đồng chí nữ này rất có thần, khi ở trước mặt ông ấy không hề hoảng loạn, không khẩn trương, không biết đặt tay ở đâu giống vợ Tiểu Triệu.
Nghiêm Lỗi bảo cô nói chuyện, cô hơi nghiêng người tới trước, nói câu “Sư trưởng, là thế này…” rồi giải thích rõ ràng cả quá trình.
Đương nhiên Sư trưởng Phan hiểu rõ tố chất của đám người nhà như thế nào, nhưng lần này lại dám nói đến con gái ông ấy.
May mà con gái ở trong quân doanh, nếu không cô ấy nghe thấy sẽ tức điên.
Kiều Vi nói xong, thấy vẻ mặt Sư trưởng Phan không đổi, là lãnh đạo nên định lực rất giỏi.
Đương nhiên, định lực giỏi không có nghĩa là không có cảm xúc, con gái mình bị người ta nói như vậy, làm bố thì sao có thể không tức giận. Cô vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận bên dưới vẻ bình tĩnh của Sư trưởng Phan.
“Chúng tôi muốn đi minh oan cho đoàn trưởng Triệu.” Cô nói: “Không ngờ chị ta lại nói ra lời như vậy với mọi người. Thật khó nghe.”

“Tôi đã nói ngay với chị dâu Triệu, nhớ kỹ những người có mặt ở đó. Tất cả đều là người hiểu chuyện, Hạ Hà Hoa không biết giữ miệng, nhưng mọi người sẽ không nói lung tung.”
“Nhưng vẫn liên lụy đến con gái ngài, phải báo cáo lại với ngài, nên chúng tôi mới tới.”
Chuyện này để phụ nữ ra mặt là tốt nhất.
Nếu để đoàn trưởng Triệu nói, tuy anh ta là phe chính nghĩa, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ta có cảm giác so đo quá mức hoặc là tố cáo sau lưng.
Nếu để phụ nữ nói, có thể giảm bớt cảm giác này, củng cố sự thật rằng anh ta là người bị hại.
“Cô làm rất tốt.” Sư trưởng Phan nói: “Ở đó có những ai?”
Tất cả mọi người nhìn về phía chị Dương. Chị Dương đã thuộc lòng, khi nói ra vẫn lắp bắp, nhưng ít ra đều nhớ kỹ.
Sư trưởng Phan gật đầu: “Nếp sống này rất không tốt, cán bộ không thể quản thúc người nhà, sẽ khiến quần chúng sinh ra ấn tượng tiêu cực về quân đội.”
Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu đều gật đầu: “Vâng.”
Sư trưởng Phan tán thành hai người: “Hai người đều làm rất tốt.”
Rồi mỉm cười hiền từ với nhóm người nhà: “Đồng chí Tiểu Kiều, đồng chí Dương đều rất tốt, có bộ mặt tinh thần mà người nhà quân nhân nên có. Hãy phát huy, làm tấm gương tốt cho mọi người.”
Kiều Vi mỉm cười: “Ngài quá khen rồi, nhất định.”
Chị Dương nói theo cô: “Nhất định nhất định.”
Sư trưởng Phan tiễn bọn họ ra cửa, rồi xoay người trở về ngồi xuống ghế sofa gỗ cứng.
Trà đã nguội, cảnh vệ thêm nước ấm cho ông ấy.
Sư trưởng Phan thổi hơi nước: “Vợ Tiểu Nghiêm không tệ.”
Cảnh vệ cười nói: “Tôi cũng thấy thế. Sao lại nói cô ấy không tốt chứ, chẳng phải rất tốt sao?”
“Có thể là cây cao đón gió, bị người ghen ghét.” Sư trưởng Phan lắc đầu, uống ngụm trà.
“Có phải Tiểu Nghiêm đang xin việc cho cô ấy không?”
“Đúng.”
“Cậu chú ý xem có chức vụ gì tốt, ưu tiên cho cô ấy.”
“Vâng.”
Sư trưởng Phan lại uống một ngụm trà, ngước mắt lên, trong mắt có ẩn giấu gió lốc.
Hòn ngọc quý trên tay bị người ta nói xấu ở ngay dưới mí mắt, người làm cha sao có thể không giận.
“Đi gọi Phạm Thế Quý đến đây cho tôi.”
Trên đường về, chị Dương nói với Kiều Vi: “May mà có cô.”
“Vừa gặp vị quan chức đó, lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi, chẳng nói được câu nào.” Chị ta nói: “Cô không sợ à?”
Kiều Vi đáp: “Chị dâu, người đó là cán bộ không phải là quan chức, cũng phải vì nhân dân phục vụ, chẳng phải anh Triệu và lão Nghiêm cũng là cán bộ sao, bọn họ đều phục vụ cho dân, chúng ta là nhân dân, không phải sợ.”
Đoàn trưởng Triệu huých tay chị Dương nhắc nhở: “Đừng nói linh tinh.”
Chị Dương vội nói: “Phải phải phải, vì nhân dân phục vụ.”
Họ qua nhà đoàn trưởng Triệu trước để đưa Nghiêm Tương về.
Về tới nhà, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Kiều Vi dỗ Nghiêm Tương ngủ, cậu bé nói: “Mẹ ơi, con vừa được đọc sách giáo khoa của chị Anh Tử đấy.”
Kiều Vi hỏi: “Con đọc có hiểu không?”
Nghiêm Tương gật đầu.
Kiều Vi hỏi: “Hay không?”
Nghiêm Tương lắc đầu.
Từ khi phát hiện thuộc tính buff trên người Nghiêm Tương, Kiều Vi đã nghĩ đến việc bắt đầu dạy con học.
Nhìn quyển sách “Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu”, cô đoán có lẽ Nghiêm Tương đã học hết lượng chữ của bậc tiểu học rồi.
Từ đó cô không đọc sách cho Nghiêm Tương nghe nữa mà đổi sang Nghiêm Tương đọc sách cho cô nghe.
Nghiêm Tương rất vui, việc đảo ngược vai trò khiến cậu bé cảm thấy mình đã lớn.
Kiều Vi cho rằng cách giáo dục này rất hay, cho đến hôm nay khi cô và chị Dương đến nhà vệ sinh công cộng trong đại viện để Lâm Tịch Tịch dẫn Quân Tử, bé Năm và Nghiêm Tương chơi trong đại viện.
Đến khi bọn họ biết Hạ Hà Hoa chính là người tung tin nhảm, trở về đón bọn trẻ thì thấy Lâm Tịch Tịch đang bế bé Năm chơi cầu trượt, còn Nghiêm Tương thì ngồi một mình trên ghế xoay, chầm chậm di chuyển và ngước nhìn bầu trời xanh.
Về đến nhà, Nghiêm Tương đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, bên ngoài bầu trời kia có gì?”
Cậu bé không phải là một đứa trẻ bình thường, cho nên dù mới đang học mẫu giáo, Nghiêm Tương đã được Kiều Vi dạy cho một vài kiến thức thiên văn học cơ bản.
Vũ trụ, hành tinh, các vì sao rơi xuống trái đất liên quan đến chuyển động quay, xoay quanh mặt trời và bầu khí quyển, sau đó còn mở rộng sang địa lý như tâm trái đất, lòng đất, vỏ trái đất, có cả vạn vật hấp dẫn của vật lý.
Trước khi Nghiêm Lỗi đi làm về, Kiều Vi đã dành cả ngày để giảng cho Nghiêm Tương nghe.
Nghiêm Tương có thể hiểu hết.
Lúc này Kiều Vi mới ý thức được bản thân lại sai rồi.
Miệng thì nói cậu bé là một em bé thiên tài, nhưng thực chất cô vẫn chỉ coi Nghiêm Tương là một thần đồng.
Một thần đồng có chỉ số IQ rất cao là những thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi đã có thể thi đại học.
Đó là thần đồng ở hiện thực.
Nhưng một em bé thiên tài hoàn toàn khác một thần đồng thực tế.
Em bé thiên tài là một kiểu nhân vật trong tiểu thuyết, tương tự như những tổng tài bá đạo, tiểu bạch hoa, hắc liên hoa hay là motif Long Ngạo Thiên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.