Chỉ cần không xảy ra sai sót lớn, nhân viên trong đơn vị của trấn nhỏ này ổn định đến mức khiến người ta tức giận, phần lớn các chức vụ đều do sinh, lão, bệnh, tử điều chỉnh.
Lục Mạn Mạn và Kiều Vi chẳng những không có cạnh tranh, mà còn có quan hệ hợp tác. Thực ra, hai cô là người gánh cả bộ phận. Kiều Vi có thể nhanh chóng làm việc, làm nhiều một chút thì Lục Mạn Mạn cũng có thể nhàn hơn.
Đó là lí do mà cô ấy giúp đồng nghiệp mới mà không hề giấu giếm.
Trong văn phòng làm việc, lãnh đạo các phòng ban khác bưng trà tới nói: “Mọi người đang bận làm gì vậy?”
Trạm trưởng Lục phẩy tờ báo, ý bảo ông ấy đang bận đọc báo. Lục Thiên Minh lật trang sách, ý bảo anh ấy đang bận đọc sách. Hồ Tuệ đang móc len đến mức trong đầu trống rỗng.
Lãnh đạo phòng ban khác đi đến cạnh Nghiêm Tương, hai mắt nhìn cậu bé khen: “Bạn nhỏ đang học sao.”
Nghiêm Tương rất lễ phép: “Cháu chào bác ạ.”
“Chào cháu, chào cháu. Rất ngoan.” Ông ta khom lưng, lộ ra đuôi sói: “Bạn nhỏ này, người buổi trưa ăn cơm với cháu là ai thế, là chị cháu sao?”
Nghiêm Tương vô cùng ngạc nhiên, đang muốn trả lời không phải, trạm trưởng Lục đã ồn ào: “Là mẹ con. Về nói với mấy tên đàn ông độc thân bên kia, đồng nghiệp mới là người nhà bộ đội, chồng là cán bộ cấp đoàn, con cái cũng lớn như vậy rồi.”
Người kia đến đây với sứ mệnh trong người, hoàn toàn thất vọng: “Haizz. Đi vô ích rồi.”
“Từ lúc ông đến là tôi đã biết không có chuyện tốt gì rồi.” Trạm trưởng Lục cười mắng: “Hôm qua người của tôi đến báo cáo, hôm nay mấy người ở bên kia vẫn nhìn chằm chằm bên này.”
“Người độc thân nhiều, tôi là lãnh đạo, không thể không vì nhân dân phục vụ.”
Buổi trưa, mọi người trong nhà ăn nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, quần lục quân. Phòng của họ có nhiều nam giới nhất, lại có nhiều chàng trai độc thân trẻ tuổi nên tất cả đều để mắt đến cô. Với tư cách là lãnh đạo, đương nhiên ông ta không thể thoái thác, chạy đến nghe ngóng.
Lục Thiên Minh cười: “Trông Kiều Vi thật sự rất trẻ.”
Nhưng người ta là vợ quân nhân, dẫn theo con trai đi làm.
Nghĩ lại cũng phải, nếu là chị em, tất nhiên em trai có mẹ lo, đâu đến phiên chị gái.
Mấy người độc thân lâu quá đều như bị mù, không nghĩ đến chuyện này.
Lãnh đạo đi về.
Trở lại địa bàn của mình, nhóm đàn ông độc thân lại gần: “Trưởng ban, có nghe ngóng được gì không?”
Trưởng ban chậm rãi uống hớp trà: “Người ta là vợ quân nhân, mang theo con trai đi làm, đừng nhớ thương nữa, tản ra đi.”
Mấy người đàn ông độc thân hoàn toàn thất vọng.
Còn có người cố gắng hỏi lại: “Thật sao?”
“Tất nhiên rồi.” Trưởng ban nói: “Chồng là cán bộ cấp đoàn. Đãi ngộ đó là thứ mấy người so được sao?”
Không riêng gì mấy tên độc thân mà cả người xem trò vui cũng ngạc nhiên: “Chồng cô ấy là cán bộ cấp đoàn?”
“Thế thì tiền lương cấp mười bốn mười lăm đấy nhỉ?”
“Chị Lưu, chồng chị là cấp đoàn à?”
“Không phải, là cấp doanh. Cán bộ cấp đoàn lớn tuổi rồi, chồng tôi còn trẻ.”
Có người lẩm bẩm: “Trông cô ấy không lớn hơn Lục Mạn Mạn là mấy. Vậy mà lại gả cho người lớn tuổi á?”
Không ăn được nho nên chê nho chua, ngay sau đó có người giễu cợt nói: “Sao người khác có thể so với đãi ngộ của cán bộ cấp đoàn? Tôi cũng muốn gả con gái cho cán bộ cấp đoàn, ai thèm quan tâm là có già hay không?”
Mọi người cười vang, có người còn nói: “Cán bộ già rồi còn biết thương người khác cơ à.”
Lại một tràng cười nữa vang lên.
Trưởng ban thấy càng nói càng thái quá, tức giận ra oai: “Rảnh rỗi quá đúng không? Viết báo cáo xong chưa? Anh, anh, còn anh nữa mang tới cho tôi xem.”
Mọi người lập tức tản ra hết.
Lúc này Kiều Vi còn không biết tin đồn “Cô gái mới tới của trạm phát thanh gả cho cán bộ già vì cuộc sống sung sướng” đã ra đời.
Cô ôm tài liệu cũ mà Lục Mạn Mạn cho mình mang về phòng làm việc.
Nhân viên biên chế nhiều, bàn trống cũng nhiều, cô và Nghiêm Tương mỗi người một bàn.
Giọng của Lục Mạn Mạn phát ra từ trong radio.
Trạm trưởng Lục cầm tách trà lên: “Vẫn là bài này.”
Uống một ngụm trà, nhìn Kiều Vi đang học, cổ vũ cô: “Tiểu Kiều cố gắng nhanh chóng làm quen, viết được nhiều bài hơn, tạo bước tiến mới.”
“Sửa cũ thành mới hơi khó.” Kiều Vi khen cháu gái ruột ông ấy: “Mạn Mạn viết bài rất cẩn thận, rất giỏi, tôi phải học tập thật tốt mới được.”
Trạm trưởng Lục thỏa mãn, khiêm tốn nói: “Đừng khen con bé như thế, con bé nghe thấy thì đuôi lại vểnh lên tận trời.”
Kiều Vi nói: “Em ấy còn trẻ, phải có tinh thần phấn đấu.”
Hồ Tuệ tiếp tục đan len không não.
Lục Thiên Minh hiểu rõ, liếc nhìn Kiều Vi, thầm gật đầu trong lòng.
Lại nhìn Nghiêm Tương bên cạnh. Anh ấy có ba cô con gái rồi, hiện tại không biết cái thai thứ tư có phải con trai không.
Nhìn con trai nhà người khác, anh ấy thích không chịu được.
Anh ấy khép sách lại, quơ tay: “Nghiêm Tương, cháu đọc sách xong chưa? Thư viện cũng có sách, cháu có muốn đọc không? Chú đưa cháu đi.”
“Dạ?” Nghiêm Tương nhìn lên.
Thật ra mỗi quyển sách cậu bé đã đọc đi đọc lại mấy lần, cả cuốn sổ tay kỹ thuật nông nghiệp và sổ tay kỹ thuật nuôi heo ở nhà cũng đọc rồi.
Bởi vì sách có hạn cho nên chỉ có thể đọc lại.
Cậu bé quay đầu nhìn Kiều Vi: “Mẹ ơi?”
Kiều Vi mới tới còn không quen hoàn cảnh, nghe nói có thư viện cũng vui vẻ, lập tức đồng ý: “Đi đi, đừng có chạy lung tung, đi theo chú. Đi lạc thì nhớ phòng ban chúng ta là phòng phát thanh.”
Lục Thiên Minh nói: “Sao cậu bé có thể đi lạc được, có tôi trông mà.”
Công việc của anh ấy là bảo trì và sửa chữa, lúc nào có trục trặc thì anh ấy mới có việc làm, mỗi ngày đều ở trong phòng đến khi hết giờ.
Bỗng nhiên có một đứa bé tới, chơi với trẻ con còn có thể giết thời gian.
Anh ấy đưa Nghiêm Tương đi.
Kiều Vi hỏi trạm trưởng Lục: “Hình như tôi không thấy ai đưa con đi làm cùng, chẳng lẽ chỉ có mình tôi thôi ư?”
“Đúng là không có ai dẫn theo, thỉnh thoảng cũng có.” Trạm trưởng Lục nói.
Hồ Tuệ có quyền lên tiếng trong đề tài này, đưa cho cô lời giải thích sau khi quan sát một thời gian dài: “Gia đình quân nhân có nhà trẻ, tuy nhỏ nhưng có nhà trẻ là được. Lớn hơn là có thể cho vào trường học.”
“Những người khác có người nhà ở trong trấn, trong nhà có người già trông con hộ, nên không cần đưa con tới đơn vị.”
Việc một người già chăm sóc một nhóm trẻ con cũng là chuyện bình thường. Trẻ con thì đều thả rông, trông một đứa cũng là trông, trông một đám cũng là trông. Mỗi đứa đều có cơm ăn, không bị đói là được.
Đây là ưu thế của người địa phương.
Nhưng gia đình quân nhân cũng có nhà trẻ.
“Sao em không đưa Tương Tương đi nhà trẻ.” Hồ Tuệ hỏi.
Kiều Vi nói: “Nếu cô giáo nhà trẻ nào cũng thích sạch sẽ như chị, làm mọi thứ không nhiễm chút bụi bặm nào thì em sẽ yên tâm đưa đi.”
Hồ Tuệ vỗ tay một cái: “Đúng thế, chị cũng ngứa mắt nhà trẻ ấy rồi, chỗ nào cũng bẩn. Nếu không giao cho chị đi, lúc nào chị cũng sẽ để đứa bé sạch sẽ. Em cứ yên tâm giao Nghiêm Tương cho chị!”
Kiều Vi thở dài: “Tiếc quá.”
Than đến mức khiến Hồ Tuệ sinh ra cảm giác mình là nhân tài mà không được trạm phát thanh trọng dụng.
Trạm trưởng Lục bưng tách trà lên thổi.
Đồng chí Kiều mới tới có thể chung sống hòa thuận với đồng nghiệp ở trạm phát thanh như vậy, ừm, rất tốt, rất tốt.
Nghiêm Tương ôm sách trở về từ thư viện, rất vui mừng.
Thư viện có rất nhiều sách, nhiều hơn cả ở nhà.
Cậu bé vui đến nỗi suýt nữa hét lên, may mà cậu bé cảm nhận được không khí yên tĩnh ngay khi bước vào văn phòng nên đã ngậm miệng lại kịp thời… Mẹ đã từng nói, không được làm phiền những người khác trong văn phòng.
Nhưng trạm trưởng Lục vẫn nhìn thấy những cuốn sách cậu bé ôm: “Ồ, Tương Tương có thể đọc những loại sách này à.”
Đương nhiên đó là một câu nói đùa với trẻ con.
Nghiêm Tương định trả lời, nhưng Kiều Vi lại vỗ một cái lên đầu cậu bé, ngắt lời cậu bé. Sau đó cô lật những cuốn sách mà cậu bé mang về nói: “Có nhiều tranh minh họa thế này.”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy chắc chỉ lật xem những bức tranh trong sách để chơi thôi. Trạm trưởng Lục không để ý lắm.
Chỉ dặn dò cậu bé: “Được xem, nhưng không được xé rách nhé, đây là của công.”
Nghiêm Tương chưa bao giờ xé sách, trả lời ngay: “Vâng ạ!”
Thật là đáng yêu.
Lục Mạn Mạn đã về nhà sau khi kết thúc phát thanh.
Trạm trưởng Lục hiền lành nói: “Tiểu Kiều về được rồi.”
Đầu óc Hồ Tuệ lại trống rỗng.
Rõ ràng chị ấy đã quen với việc phát thanh viên thực thụ làm vào khung giờ không giống với mình.
Chị ấy cũng không tị nạnh, làm hỏng máy hai lần mà chị ấy vẫn không bị bắt bồi thường. Nhưng chị ấy gây họa như thế làm chồng chị ấy cũng rất tức giận, bảo chị ấy: “Giao cái gì thì làm cái đó, đừng có làm lung tung.”
Trạm trưởng Lục bảo chị ấy dọn vệ sinh văn phòng.
Phòng bé như mắt muỗi này, lau tí là xong rồi. Thời gian còn lại là hưởng trắng tiền lương. Không tốn sức, cũng không cần vận dụng đầu óc, có gì mà phải than phiền.
Kiều Vi hỏi ý kiến trạm trưởng Lục: “Tôi có thể mang những bản thảo cũ này về nhà học được không?”
Trạm trưởng Lục cười nói: “Không cần vội.”
Theo kinh nghiệm trước đây, ông ấy định để Lục Mạn Mạn hướng dẫn người mới trong hai tuần, rồi mới để người mới tự làm.
Kiều Vi nói: “Mạn Mạn không nghỉ hai tuần liên tiếp, rất tội. Nếu tôi làm nhanh, có thể giúp đỡ cô ấy.”
Trạm trưởng Lục cười ha ha: “Được, được.”
Kiều Vi lại hỏi: “Tôi có thể mang báo về nhà cùng xem được không?”
“Được, nhưng phải mang trả lại, báo mới phải được lưu giữ một thời gian. Nếu nhà cô có chỗ cần dùng giấy thì đến kho, nhờ người quản lý lấy một ít báo cũ.”
“Không, tôi chỉ muốn mang về để học.”
“Vậy thì cứ mang đi, cứ mang đi.”
Chiều hôm đó, Nghiêm Lỗi về đến nhà, câu đầu tiên là hỏi: “Hôm nay thế nào?”
Kiều Vi hỏi lại: “Anh đang lo lắng à?”
Nghiêm Lỗi không thừa nhận: “Anh lo lắng cái gì.”
Kiều Vi nói: “Em đã không giống như trước nữa, anh cứ yên tâm đi.”
“Tất nhiên anh biết.” Nghiêm Lỗi nhận lấy cái rổ trong tay cô: “Chỉ cần em muốn, em sẽ làm tốt được.”
Ồ, vẻ mặt ủ rũ này là sao vậy.
Kiều Vi mỉm cười, trêu chọc anh: “Có phải em nói ‘Nghiêm Lỗi, em muốn sống tốt với anh’ mỗi ngày một lần thì anh mới vui vẻ?”
Nghiêm Lỗi cầm cái rổ đi theo cô vào bếp: “Anh đang nghe đây.”
Đúng là muốn cô nói nha.
Kiều Vi không nói gì.
Nghiêm Lỗi không bỏ qua: “Xem kìa, em không hề nói.”
Không chịu nổi người này nữa, Kiều Vi đưa tay lên vai anh, nhô người ra ngoài nhìn, Nghiêm Tương đang ở trong nhà.
Cô đứng chồm lên, hôn nhẹ lên môi anh: “Em… muốn sống tốt với anh.”
Cái rổ bị ném lên bếp.
Nghiêm Lỗi ôm lấy eo thon của Kiều Vi, cúi xuống hôn lại.
Đôi môi cô vừa ngọt và đẹp.
Hôn rồi lại hôn, Kiều Vi nói: “Không buông ra thì không có cơm ăn đâu.”
Nghiêm Lỗi mới chịu buông cô ra.
Anh đi rửa tay, cởi bộ đồng phục và đến nhận lấy con dao của Kiều Vi.
Những con dao lúc này không nhỏ gọn như những con dao đời sau, rất to và nặng. Sau khi Kiều Vi xuyên qua, việc nấu nướng đã tăng cường lực cổ tay và cánh tay cô.
Nghiêm Lỗi nhận lấy, cổ tay khẽ vung, bắt đầu thái thức ăn, rất nhẹ nhàng.
Vợ chồng cùng làm, chẳng mấy mà bữa ăn đã hoàn thành.
Gắp một miếng thịt, để cô nếm trước, rồi mới gọi con trai: “Tương Tương… Ăn cơm!”
Trên bàn ăn, đương nhiên chủ đề là về trạm phát thanh.
Kiều Vi kể cho Nghiêm Lỗi về mối quan hệ cụ thể giữa ba người họ Lục và trưởng ban Tạ.
Nghiêm Lỗi quan sát mặt cô: “Có phiền không?”
Người dân trong thị trấn có hộ khẩu thành thị, nhưng diện tích nhỏ nên nhiều thứ gần nông thôn hơn thành phố lớn.
Kiều Vi không thích những mối quan hệ họ hàng phức tạp này.
“Phiền gì chứ.” Kiều Vi nói: “Thú vị lắm.”
“Hả?”
“Chỉ có buổi sáng là em và một phát thanh viên khác phải ke đúng giờ. Những thời gian khác, bao gồm ca chiều, có rất nhiều tự do.” Kiều Vi nói: “Nhưng có một chị phụ trách vệ sinh, chị ấy cũng là vợ quân nhân và nhân viên đường dây, là họ hàng. Trạm trưởng lại quản lý chặt chẽ thẻ chấm công của họ, kiểu đến muộn thì bị trừ lương đó.”
Nghiêm Lỗi nhíu mày.
Mặc dù anh còn trẻ, nhưng anh là cán bộ cấp đoàn, anh cũng là lãnh đạo, thậm chí không phải là lãnh đạo nhỏ, mà đã là cán bộ tầm trung.
Là cán bộ lãnh đạo, làm sao anh không hiểu được.
Anh nhìn Kiều Vi, cô cũng nhíu mày đáp lại.
Cả hai đều hiểu rõ về con người của trạm trưởng Lục.
Kiểm soát và quyền thế.
Tương ứng với đó là phục tùng.
Lục Mạn Mạn và Kiều Vi đã thể hiện sự phục tùng bằng cách làm việc nghiêm túc.
Nhưng Hồ Tuệ gần như không làm gì cả, chị ấy là người của quân khu. Tuy Lục Thiên Minh là họ hàng trẻ tuổi, nhưng lại có tay nghề.
Thực tế, chỉ cần có hai người… Kiều Vi, Lục Mạn Mạn, Lục Thiên Minh, chọn bất kỳ hai người trong số họ cũng có thể duy trì hoạt động của trạm phát thanh.
Vậy thì sự tồn tại của vị trạm trưởng này có ý nghĩa gì? Vì vậy, ông ấy phải có ý nghĩa.
Hồ Tuệ và Lục Thiên Minh phải được quản lý chặt chẽ, rõ ràng cả ngày không có việc gì làm nhưng vẫn phải tuân thủ chế độ chấm công nghiêm ngặt.
Vậy thì họ đã đạt được sự phục tùng.
Trạm trưởng Lục đã thực hiện được sự kiểm soát, xây dựng được quyền lực.