Rồi hai người hỏi Nghiêm Tương: “Tương Tương, chủ nhật muốn đi làm với mẹ hay muốn đi về nông thôn với bố.”
Nghiêm Tương suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Con đi nông thôn với bố.”
“Hử, tại sao vậy?” Kiều Vi hỏi.
Nghiêm Tương nói: “Con muốn xem lúa.”
Kiều Vi hiểu ra. Cậu bé đã đọc hết cuốn sách hướng dẫn kỹ thuật nông nghiệp kia, nhưng từ bé đến giờ, cậu bé vẫn chưa thực sự nhìn thấy lúa bao giờ.
Cậu bé chỉ nhìn thấy một số loại rau xanh nhỏ mà cậu bé tự trồng trong sân nhà mình và trong sân nhà của đoàn trưởng Triệu.
Cậu bé muốn tận mắt xem những gì được viết trong sách.
Nghiêm Lỗi xốc nách, nhấc cao cậu bé lên: “Đúng vậy! Chúng ta phải đi xem lúa! Làm sao có thể không biết lúa ra làm sao được.”
Sau đó quay vòng vòng, rồi lại ném Nghiêm Tương lên cao.
Nghiêm Tương cười khúc khích.
Kiều Vi: “Mắng ai vậy?”
Nghiêm Lỗi không thừa nhận: “Có mắng ai đâu.”
“Anh mắng em tứ chi không cần mẫn, ngũ cốc không cũng phân biệt được, đừng tưởng em không nghe ra.”
“Thế em phân biệt được cây lúa mì và cây hẹ không? Phân biệt được cây bầu và cây dưa hấu không?”
“…” Kiều Vi chuyển chủ đề: “Hay là chúng ta trồng dưa hấu trong sân đi. Mùa hè không cần mua dưa hấu, chỉ cần ra sân nhà mình hái là được.”
Nghiêm Lỗi im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Thế là em thực sự nghĩ cây con kia của anh là cây bầu à?”
Kiều Vi: “…”
Về phương diện này, Kiều Vi hoàn toàn thất bại.
Không sao, thắng thua là chuyện thường tình của binh gia, dù sao thì năm sau cũng có dưa hấu để ăn.
Chủ nhật, Nghiêm Lỗi thật sự đưa Nghiêm Tương về nông thôn trên chiếc xe jeep của Tiểu Trương.
Kiều Vi đúng giờ đi trực một mình tại trạm phát thanh.
Hầu hết các phòng ban trong cơ quan thị trấn đều trống, chỉ có một số phòng ban có người trực. Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi phát thanh độc lập.
Dân cư trong thị trấn một lần nữa được nghe chất giọng phổ thông cực kỳ chuẩn đó.
Đặc biệt là bản tin tự phát sóng vào buổi chiều, toàn bộ là do phát thanh viên của trạm phát thanh địa phương đọc bản thảo.
Bản thảo không có gì lạ, nhưng giọng phổ thông chuẩn này thì lạ.
“Đây có phải là người Bắc Kinh đến không vậy?” Dân cư thị trấn phe phẩy quạt vừa vỗ muỗi vừa hỏi.
Từ đó mọi người biết rằng trạm phát thanh có một phát thanh viên mới nói tiếng phổ thông rất chuẩn.
Kiều Vi phát thanh xong thì khóa cửa phòng phát thanh chuẩn bị về nhà. Còn chưa ra khỏi cơ quan thị trấn, đi được nửa đường thì đột nhiên có người gọi: “Đồng chí, đồng chí?”
Kiều Vi quay đầu lại.
Người gọi cô là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình rất chắc nịch, lưng thẳng tắp.
Thấy cô trẻ như vậy, người đàn ông ngẩn người một chút, hỏi: “Đồng chí, đồng chí có việc gì không?”
Kiều Vi ngơ ngác: “Dạ?”
Người đàn ông nói: “Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ, chỉ có một số phòng ban có người trực. Nếu đồng chí có việc, xin hãy đến lại vào thứ hai.”
Kiều Vi chợt hiểu ra.
Vì hôm nay là chủ nhật, cơ quan về cơ bản có thể coi là không có ai, Kiều Vi mặc bộ quần áo vải thô đó, còn đi đôi dép quai hậu thủ công. Dép quai hậu được làm bằng vải, mặt giày màu chàm, màu sắc có thể kết hợp với vải trên áo và mũ cói.
Không chỉ đẹp mà còn siêu thoải mái.
Nhưng nhìn từ phía sau, trên màu chàm, dưới màu nguyên bản, thoáng nhìn rất dễ tưởng là cách ăn mặc của mấy bà lão bản địa.
Bà Tám cũng hay mặc một bộ quần áo có màu sắc giống hệt như vậy.
“Không phải.” Kiều Vi cười khanh khách: “Tôi là phát thanh viên của trạm phát thanh, hôm nay tôi trực.”
Người đàn ông trung niên bừng tỉnh: “Ồ, người vừa rồi phát thanh là cô sao?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên nhìn cô từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi: “Cô là người Bắc Kinh à?”
Thời điểm này ở địa phương, người ta cho rằng chỉ có người Bắc Kinh mới nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy. Bởi vì chỉ Trạm phát thanh nhân dân trung ương mới có thể có chất giọng chuẩn, đó là giọng từ Bắc Kinh.
Người đàn ông trung niên này tuy nói chuyện hòa nhã, nhưng giữa hai hàng lông mày có uy quyền. Khí chất hơi giống Sư trưởng Phan.
Kiều Vi tuy không biết người này là ai, nhưng đoán rằng ông ấy hẳn là lãnh đạo.
Cô bịa chuyện rất trôi chảy: “Không phải, tôi là người thành phố Lâm. Gia đình tôi là gia đình công nhân, từ nhỏ tôi đã theo cha nghe trạm phát thanh của thành phố để học, nên tôi nói tiếng phổ thông khá tốt.”
“Người thành phố Lâm… sao lại đến Hạ Hà Khẩu?” Người đàn ông trung niên nhìn trang phục của cô, toàn là vải thô, ngay cả giày cũng không phải dép quai hậu bằng nhựa đang thịnh hành, mà là dép quai hậu vải đế khâu tay: “…Gia đình có khó khăn gì không?”
Kiều Vi vừa buồn cười vừa bất lực.
“Không đâu. Tôi đã kết hôn rồi, gia đình tôi là quân nhân, theo quân đến đây. Quân khu sắp xếp tôi đến trạm phát thanh làm việc.”
Nghe nói là quân nhân, người đàn ông trung niên biết cô hẳn không gặp khó khăn gì về kinh tế.
Ông ấy nhìn cô kỹ hơn, tuy toàn thân mặc vải thô tự dệt, nhưng cử chỉ đi đứng thản nhiên, tự tin, đôi mắt sáng ngời, rõ ràng không thấy có gì không ổn với cách ăn mặc của mình, ngược lại còn rất hưởng thụ.
Là ông ấy hiểu lầm rồi.
Đúng vậy, vải thô mặc thoải mái hơn vải đũi.
Ông ấy cũng nghĩ vậy.
Nhưng rất nhiều người thà bỏ nhiều tiền ra cũng phải mua cho được vải đũi không thoáng khí kia.
Ông ấy có ấn tượng rất tốt với Kiều Vi, hòa nhã nói: “Thì ra là vậy. Phát thanh xong rồi chứ? Vậy về sớm đi.”
“Vâng.” Kiều Vi nói: “Chú cũng trực à? Cũng nên về sớm đi. Tôi đi trước đây.”
Giọng nói trong trẻo và tràn đầy sức sống. Xoay người bước đi nhịp nhàng, như đang ngân nga một bài hát.
Người đàn ông trung niên cười cười.
Cô đồng chí nhỏ này không tệ.
Nghiêm Lỗi đưa Nghiêm Tương đi từ sáng, chiều về còn sớm hơn cả Kiều Vi.
“Mẹ ơi!” Vừa nhìn thấy Kiều Vi, Nghiêm Tương đã nhào tới: “Hôm nay con được thấy rất nhiều thứ!”
Khuôn mặt đứa trẻ nở nụ cười vui vẻ, chữ viết đã biến thành sự thật, trừu tượng đã biến thành cụ thể, khuôn mặt nhỏ vì thế mà sáng bừng cả lên.
“Mẹ ơi, con thấy trong ruộng của một ông lão có trồng rau, lá cây đã ngả vàng, con bảo ông ấy phải bón thêm phân đạm. Ông ấy không tin con, còn cười nữa.”
“Bố đến thấy vậy, bảo ông ấy phải bón thêm phân đạm, ông ấy mới tin.”
“Mẹ ơi, tại sao mọi người không tin con thế?”
Mắt Nghiêm Tương đầy vẻ nghi hoặc.
Rõ ràng cậu bé và bố nói với người ta cùng một điều, vì cậu bé và bố cùng xem một quyển sách mà. Tại sao mọi người chỉ tin bố mà không tin cậu?
“Vì Tương Tương vẫn còn là trẻ con. Mọi người không tin trẻ con có thể hiểu biết nhiều hơn người lớn.”
“Mọi người đều cho rằng tuổi càng lớn thì càng đáng tin. Cho nên khi bị ốm đi khám bác sĩ, mọi người đều thích tìm bác sĩ là bà lão hoặc ông lão, có râu trắng. Nếu là bác sĩ là cô trẻ hoặc chú trẻ, thì nhiều người không thích, lo họ quá trẻ, không tin họ có thể chữa khỏi bệnh cho mình.”
Nghiêm Tương ngạc nhiên: “Lớn lên thành chú thành cô cũng vẫn vậy sao?”
“Vẫn vậy.” Kiều Vi giải thích: “Sau này Tương Tương lớn thành chú, thì những chú những cô bây giờ đã lớn thành ông thành bà rồi, họ nhìn Tương Tương, vẫn thấy Tương Tương còn rất nhỏ.”
Thì ra là vậy, Nghiêm Tương gật đầu.
“Sau này thấy gì thì cứ nói với mẹ.” Kiều Vi nói: “Mọi người không tin con, nhưng mẹ tin con mà.”
Nghiêm Tương vui vẻ: “Vâng ạ!”
Nghiêm Lỗi từ trong bếp đi ra, bưng một cái chậu: “Ăn dưa nào.”
Không biết là giống dưa gì, hẳn là giống dưa nguyên bản chưa được cải tiến. Không ngọt lắm, nhưng thơm.
“Đồng hương cho.” Nghiêm Lỗi nói.
“Tìm được đội thợ xây rồi.” Anh nói: “Đã đặt cọc, hẹn chủ nhật tuần sau đến làm.”
Kiều Vi hỏi: “Một ngày liệu có làm xong không?”
Nghiêm Lỗi nói: “Nếu em xây nhà bằng đất thì chắc là không xong được. Nhưng em chỉ trát một lớp bùn bên ngoài tường thì không có vấn đề gì.”
Hai người ăn dưa hấu, nhìn bức tường ngoài ngôi nhà của mình.
Ngôi nhà này có vốn là nhà đá truyền thống. Rất có nét đặc trưng địa phương.
Nó vốn rất đẹp. Nhưng chiến tranh đã phá hủy nó, sau đó quân khu đã phân lô đất này để bố trí cho quân nhân. Khi sửa chữa, phần bị sập được dùng đủ thứ vật liệu để xây dựng lại.
Có đá tảng, có gạch xanh cũ nát không biết lấy từ đâu về, còn có một ít gạch đỏ.
Ngay cả đá tảng cũng không giống với đá tảng ban đầu.
Điều này khiến cho bức tường ngoài ngôi nhà trông nham nhở như bị chó gặm.
Nếu có thể thì xây toàn bộ bằng đá thì tốt nhất. Nhưng điều đó là không thể, công trình quá lớn, quá tốn kém.
Kiều Vi lui một bước, chọn cách làm đẹp mặt tiền bằng phương pháp giả nhà đất.
Thực ra Nghiêm Lỗi thấy từ “làm đẹp” này thực sự đáng để cân nhắc.
Nhưng trước đây Kiều Vi vì chuyện ngôi nhà mà xảy ra mâu thuẫn rất lớn với anh, cũng vì thế mà vợ chồng giận nhau rất lâu. Bây giờ cô tràn đầy sức sống, cười nói muốn “làm đẹp”, đừng nói là trát bùn, trát cả phân bò anh cũng không phản đối.
Tùy cô thôi.
Chị Dương bưng một đĩa lạc rang đến: “Nhà có rang lạc, chị mang sang cho mấy đứa một ít.”
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi lấy dưa hấu cho chị ăn.
Chị Dương cũng không khách sáo với họ, ăn rôm rốp.
“Chiều nay chị cố ý đến đại viện, chị canh giờ đến đó.” Chị nói: “Em vừa phát thanh, chị nói ngay với họ, đây là nhà họ Nghiêm đấy, nhanh nghe đi.”
Thời đại này ít thứ để giải trí, mấy thứ nhỏ như hạt vừng cũng có thể thành chuyện.
Chị Dương lại không có học vấn, ngay cả giải trí bằng cách đọc sách cũng không thể nên càng thích thú với chuyện này.
Kiều Vi cười cong cả lưng.
“Giọng phổ thông của cô Kiều này đâu khác gì đài trung ương đâu chứ.” Chị Dương hết lời khen Kiều Vi với Nghiêm Lỗi: “Nếu chị không nói, họ còn tưởng đang phát lại đài trung ương ấy.”
Chị gặm hai miếng dưa rồi về nhà.
Nghiêm Lỗi cầm miếng dưa lên, hỏi cô: “Giọng phổ thông của em tốt thế từ bao giờ vậy?”
Kiều Vi ngẩng đầu lên.
Nghiêm Lỗi đang nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có vẻ bối rối.
“Vẫn tốt mà.” Kiều Vi cười nói: “Nhưng bình thường không cần phải làm ra vẻ, nếu không trông em giống như giả vờ cao quý lắm.”
“Cũng đúng.” Nghiêm Lỗi hiểu ra, ăn hết nửa miếng dưa trong tay.
Kiều Vi cầm cái chậu rỗng ra giếng nước rửa.
Nghiêm Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng cô.
Thứ hai, Kiều Vi lại mặc áo sơ mi trắng quần quân xanh.
Cô không chấm công, thời gian đi làm đối với cô rất thoải mái. Cô thường dẫn Nghiêm Tương ra ngoài sớm hơn một chút, như vậy đi lại đỡ vội vàng hơn, có thể thong thả đi dạo đến cơ quan.
Vì vậy, cô thường đến sớm hơn so với giờ chấm công.
Nhưng hôm nay Lục Mạn Mạn cũng đến sớm hơn bình thường.
Cô ấy vừa vào cửa đã gọi Kiều Vi: “Nhìn em này!”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã bật cười.
Hóa ra hôm nay Lục Mạn Mạn cũng mặc áo sơ mi trắng quần quân xanh.
“Đẹp không?” Cô ấy hỏi: “Có đẹp không?”
Tóc cô ấy dài, hôm nay cũng buộc hai bím tóc thấp. Kiểu tóc rất có nét hoài cổ.
Kiều Vi khen cô ấy: “Đẹp!”
Lục Mạn Mạn cười, khoác tay cô: “Tuần trước thấy chị mặc em thấy đẹp quá, vội vàng bảo bố em đi may quần cho em. Áo sơ mi trắng em tự đi huyện mua, chị xem, giống của chị không. Của chị cũng mua ở huyện phải không?”
Kiều Vi nói: “Đúng rồi.”
Thời điểm này mọi người không có khái niệm “đụng hàng”, ngược lại, thấy ai mặc đẹp, ý nghĩ đầu tiên là “mình cũng đi mua một cái giống vậy.”
“Ồ, hai người đứng cạnh nhau, trông như hai nữ binh ấy.” Lục Thiên Minh trêu chọc.
Trạm trưởng Lục khen: “Tốt lắm, trông rất có tinh thần.”
Hồ Tuệ thắc mắc: “Kiều Vi, ngày nào cô cũng nhìn quân phục mà không thấy chán à, còn tự mặc nữa chứ? Tôi giặt quân phục đến phát chán rồi, chất vải đó bền lắm, giặt mệt chết đi được.”
Kiều Vi chân thành nói: “Nhưng tôi thích đồng phục lắm.”
Là lời thật lòng.
XP ở đó rồi.
Lục Thiên Minh có chút xúc động: “Tôi cũng vậy. Ngày trước tôi muốn đi lính lắm. Mà mẹ tôi khóc như mưa, nhất quyết không cho tôi đi. Lúc đó cũng đúng lúc chiến tranh. Nhưng làm gì có chuyện để tân binh ra trận, mẹ tôi chỉ là không nghĩ thông thôi. Cuối cùng ép tôi đến huyện học lớp đào tạo nghề. Haiz…”
“Là tôi bày cho mợ tư đó.” Trạm trưởng Lục nói: “Cậu cũng không nghĩ xem thân thể cậu như vậy, huấn luyện dân quân cậu còn không chịu nổi. Lại còn đến quân đội huấn luyện, liệu chịu được không? Muốn đi lính đến vậy thế thì trước tiênb đeo tạ rồi chạy thử mười cây số cho tôi xem đã.”
Lục Thiên Minh: “… Thực ra tôi cũng khá thích ngồi văn phòng.”
“Chậc.” Trạm trưởng Lục kẹp sổ và bút: “Tôi đi họp đây.”
“Hai đứa, đừng có tự luyến nữa, nói hai đứa đấy, Kiều, Mạn, đi làm việc đi.”
Hai cô gái áo sơ mi trắng cười hí hửng đi đến phòng phát thanh.
Hôm qua là chủ nhật, Kiều Vi phát một mình rất thuận lợi, trạm trưởng Lục và những người khác đều nghe thấy qua loa.
Từ hôm qua bắt đầu, tính là một đợt mới, bảy ngày này đều do Kiều Vi phát thanh.
Trạm trưởng Lục vừa đi đến phòng họp vừa mở phát thanh, giọng phổ thông chuẩn chỉnh của Kiều Vi nghe rất êm tai.
Trạm trưởng Lục vừa ngâm nga vừa đi đến phòng họp.