Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 91



Hơn 95% dân số là người địa phương. 60% là người có dòng dõi lớn.
Cắm rễ quá sâu, không sợ bất cứ điều gì, cho dù hợp nhất hay không, ai cũng không thể làm gì họ cả.
Nhân viên cơ sở có thái độ như vậy.
“Em cũng không biết thái độ của lãnh đạo ra sao.” Kiều Vi nói: “Em chỉ là một phát thanh viên thôi.”
Mọi người cười rộ lên.
Một bữa cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, cả khách và chủ đều vui vẻ.
Khi ra ngoài tiệm cơm, sắc trời đã tối sẫm, hai gia đình tạm biệt nhau tại giao lộ, ai về nhà nấy.
Khi không còn người khác, Nghiêm Lỗi nắm lấy tay Kiều Vi, vừa đi còn vừa đong đưa.
Kiều Vi: “?”
“Anh không có việc gì đó chứ?” Kiều Vi hỏi.
Cô cảm thấy anh không bình thường.
Nghiêm Lỗi nói: “Anh vui thôi.”
Được rồi.
Kiều Vi mặc cho anh nắm.
Nghiêm Tương được Nghiêm Lỗi cõng, đã ngủ say trên lưng anh. Khi đến nhà, anh đặt cậu bé xuống giường đất.
Kiều Vi tắm rửa xong, rót nước ấm vào một cái khăn lông rồi lau mặt cho Nghiêm Tương.
Mép miệng thằng bé nhão nhét. Khoai lang ngào đường là thứ khó cưỡng lại được đối với trẻ con ở độ tuổi này. Dù là bé con thiên tài cũng không thoát khỏi.
Khi ra ngoài, cô thấy Nghiêm Lỗi đang lau mình bên cạnh giếng múc tay.
Kiều Vi vội chạy đến: “Sao lại dùng nước lạnh!”
Vào tháng chín, cái nóng dần biến mất, thời tiết trở nên dễ chịu hơn.
Nhưng nước trong giếng múc tay đã trở nên lạnh hơn rõ rệt, thậm chí đến sáng và tối còn đóng băng. Kiều Vi rửa mặt còn phải dùng nước ấm.
“Không lạnh, anh không sợ.” Nghiêm Lỗi không để tâm: “Không tin thì em sờ đi.”
Anh nắm tay Kiều Vi đặt lên làn da mình.
Lúc đầu chạm vào thì lạnh, dù sao anh cũng vừa lau mình xong. Tiếp đó, nhiệt độ trên cơ thể người đàn ông xuyên qua làn da truyền đến lòng bàn tay cô.
“Kiều Vi!” Nghiêm Lỗi cúi người xuống, ôm lấy Kiều Vi rồi giơ lên cao.
Kiều Vi bị bất ngờ, khẽ kinh hô một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh, hờn dỗi: “Anh bị gì đấy?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh vui thôi.”
Anh không thích hợp. Kiều Vi nhìn kỹ ánh mắt anh, cặp mắt ấy sáng ngời.
Cuối cùng Kiều Vi cũng hiểu: “Anh uống bao nhiêu rượu vậy?”
Cô chỉ lo nói chuyện với chị Dương, không để ý đến việc cánh đàn ông uống rượu, thế mà để anh uống say.
“Anh không say.” Nghiêm Lỗi không thừa nhận, kiên trì nói: “Chỉ là vui vẻ.”
“Kiều Vi, em biết trong những ngày qua có bao nhiêu người nói chúc mừng anh không?” Anh nói: “Họ nói rằng vợ anh thật là giỏi, lấy được giải nhất của thành phố.”
Kiều Vi ôm lấy bờ vai anh, cười hỏi: “Vậy anh vui không?”
“Anh đã nói mấy lần rồi, vui chứ.” Nghiêm Lỗi bất mãn.
“Nhưng, cũng có người nói lời chua chát…”
Kiều Vi chống trán lên trán anh: “Ồ?”
Cô có thể đoán được mấy người chanh chua kia sẽ nói những gì.
Mặc dù đến sau này, vẫn có một vài người đàn ông không chấp nhận vợ mình quá nổi bật.
“Anh có giận không?” cô hỏi.
“Không giận.” Nghiêm Lỗi nói: “Họ nói càng khó nghe, anh càng biết họ đang ghen với anh.”
Kiều Vi tựa đầu vào vai anh mỉm cười.
Nghiêm Lỗi vỗ về lưng cô, nghiêng đầu, cắn nhẹ lên cổ của cô.
Kiều Vi cũng khẽ hôn anh.
Nghiêm Lỗi lắc nhẹ cô, giơ cô lên cao hơn một chút, ôm vững lấy cô rồi đi vào nhà.
Kiều Vi tưởng rằng anh muốn ôm cô về phòng ngủ.
Nhưng Nghiêm Lỗi lại ôm cô đến bên cửa sổ, đặt cô lên giường mát.
“Ối!”
“Suỵt… Đừng đánh thức con…”
“Ở đây…”
“Không có muỗi, anh diệt sạch hết rồi.”
Giọng nói của người đàn ông mang chút trầm khàn quanh quẩn trong sân nhỏ: “Vi Vi, ánh trăng chiếu trên làn da em, trông rất xinh đẹp.”
“Để anh xem nào…”
Xoạt, áo sơ mi nữ rơi xuống dưới giường mát.
Người đàn ông cứ nói mê mang, không biết rốt cuộc là say hay tỉnh.
“Để anh xem…”
Ánh trăng rọi lên nước da cô, làm Nghiêm Lỗi nhớ đến quyển sách mình đã đọc, quyển sách đã bị cháy thành tro trong bếp.
“Giống sữa vậy.” Anh vẫn nói mê mang.
Có lẽ những người say mới là kẻ điên nhất.
Kiều Vi lại phải đi công tác.
Huyện ủy gọi điện thoại tới thông báo có cuộc họp, nhân viên tham gia cuộc họp chỉ đích danh Kiều Vi.
Lần này kể cả Trạm trưởng Lục và Trưởng ban Tạ đều không cần đi. Người đi cùng lần này là Bí thư Cao, thị trưởng Tạ và Chủ nhiệm.
Đi theo ba lãnh đạo tuổi khá lớn hơn nữa lại không quen thuộc, Kiều Vi thành thật, không đạp như điên nữa.
Ánh mặt trời đầu thu thật đẹp, đạp xe trên đường rất thoải mái.
Nội dung cuộc họp hóa ra là về sát nhập huyện và thị trấn. Lần này huyện Vĩnh Minh mở rộng, định sát nhập hai thị trấn gần nó nhất là trấn Thanh Sơn và trấn Hạ Hà Khẩu, biến thành hai khu của nó.
Tương lai, huyện mở rộng, sẽ kết nối với các khu.
Kiều Vi luôn thành thật nghe, nghiêm túc viết biên bản hội nghị.
Mãi cho đến khi trên cuộc họp bắt đầu thảo luận chuyện thay tên sau sát nhập. Có người đề nghị chuyện thay tên. Căn cứ vào một vài sự kiện lịch sử của huyện Vĩnh Minh, đề nghị đổi tên thành Bác Thành.
Kiều Vi ngẩn ngơ.
Sau khi cô xuyên vào thế giới này, bởi vì biết thành phố Lâm, do đó có thể định vị phương hướng đại khái của mình. Nhưng mà chưa từng nghe nói đến trấn Hạ Hà Khẩu, huyện Vĩnh Minh này. Cô cho rằng có thể bởi vì là địa phương nhỏ.
Nhưng cô hơi kỳ quái, thành phố Lâm đều đã có, Bắc Thành ở đâu?
Bắc Thành còn nổi tiếng hơn thành phố Lâm.
Hóa ra, huyện Vĩnh Minh chính là Bắc Thành tương lai.
Đó là thành phố công nghiệp nặng hùng mạnh.
Như vậy, rất nhiều thứ đã ăn khớp. Huyện Hạ Hà Khẩu chính là khu Hà Khẩu của Bắc Thành, trấn Thanh Sơn đương nhiên chính là khu Thanh Sơn.
Đó đều là những nơi Kiều Vi từng đến công tác khi còn khỏe mạnh, còn có thể làm việc ở kiếp trước.
Như vậy tính ra, khu vực huyện Vĩnh Minh chính là khu cũ của Bắc Thành.
Tốt rồi, hoàn toàn ăn khớp.

Thời gian nghỉ ngơi của hội nghị.
Đây là thời đại gian khổ, không chú trọng uống trà nghỉ ngơi gì. Mọi người chỉ ra sân hút thuốc thư giãn.
Kiều Vi nhìn thị trưởng Tạ và Chủ nhiệm chia ra trò chuyện với người khác, cô định tìm nơi yên tĩnh thư giãn, mùi thuốc chỗ đàn ông tụ tập thật sự quá nặng, khiến cô ngạt thở.
Nào ngờ Bí thư Cao lại gọi cô: “Kiều Vi, cô đến đây.”
Theo lời này của Bí thư Cao, rất nhiều người đều đưa mắt nhìn Kiều Vi.
Trong phòng họp đã sớm nhìn thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng này. Cũng có người âm thầm hỏi thăm, chỉ biết là người của trấn Hạ Hà Khẩu.
Trấn Hạ Hà Khẩu có một cán bộ trẻ tuổi xinh đẹp vậy từ khi nào?
Kiều Vi trầm ổn đi qua: “Bí thư?”
Bí thư Cao rất thích vẻ mạnh mẽ, ung dung, có cảm giác thong dong này của Kiều Vi. Người thong dong luôn khiến cho người ta cảm thấy có thể dựa vào.
“Đây là Kiều Vi, là người viết bài mới vào của Ủy ban thị trấn chúng tôi.” Bí thư Cao giới thiệu cô với một người đàn ông trung niên: “Tuy rằng đồng chí Kiều Vi trẻ tuổi, nhưng công tác tích cực tiến tới, thành tích vô cùng xuất sắc.”
“Kiều Vi, đây là Bí thư Mạnh của huyện chúng ta.”
Kiều Vi bừng tỉnh, hóa ra là Bí thư Huyện ủy. Người đứng đầu huyện Vĩnh Minh.
“Chào Bí thư Mạnh.” Cô lễ phép chào hỏi lãnh đạo.
Bí thư Mạnh chìa tay: “Kiều Vi đúng không, tôi đã đọc bản thảo cô viết, thật sự không tệ. Chúng tôi đưa vào trong thành phố tham gia bình chọn, quả nhiên đoạt giải.”
Kiều Vi bắt tay ông ta, cảm thấy tay ông ta rất có lực.
Giống như phát hiện ra, Bí thư Mạnh buông tay, cười nói: “Nghe nói cô là người nhà quân nhân, thật hiếm thấy.”
Bí thư Cao cười nói: “Bí thư Mạnh cũng xuất thân quân đội.”
Lúc này không giống với đời sau, quân nhân chuyển nghề có cơ hội tự lựa chọn nghề nghiệp. Lúc này quân nhân chuyển nghề, lựa chọn tốt nhất không hề nghi ngờ chính là vào chính phủ để theo đuổi sự nghiệp.
Kiều Vi cười nói: “Vị trí quan trọng để người xuất thân quân đội trấn giữ, trong lòng quần chúng mới kiên định.”
Một câu nói tâng bốc hai Bí thư.
Vẻ thưởng thức lóe lên trong mắt Bí thư Mạnh.
Bí thư Cao lại nói với Bí thư Mạnh: “Chồng của Kiều Vi chính là Nghiêm Lỗi. Nghiêm Lỗi dẫn theo chưa đến hai trăm người, đột phá hỏa tuyến, hạ liên tiếp hai trận địa của kẻ địch.”
Phen này Bí thư Mạnh thật sự kinh ngạc: “Là cậu ấy?”
“Hóa ra đoàn trưởng Nghiêm là chồng của cô.” Bí thư Mạnh cười nói: “Tôi từng nói chuyện với cậu ấy.”
Ông ta lý giải vẻ thong dong của Kiều Vi thành vì cô có một người chồng là đoàn trưởng. Quân đội chuyển sang làm chính trị, cấp đoàn tương ứng với cấp khu. Cấp bậc của Nghiêm Lỗi cao hơn Bí thư Cao, cùng cấp với Bí thư Mạnh.
Kiều Vi làm nhân viên văn phòng ở kiếp trước, có khả năng ứng phó sự cố. Nhưng là người của thành phố lớn tuyến một, trong lòng thật sự không kính sợ gì những cán bộ của trấn, của huyện này. Ít nhất không sợ.
Nên càng thong dong hơn người khác.
Nhưng không “Sợ” này, Bí thư Mạnh có thể cảm nhận được.
Nếu như cô là người nhà của một sĩ quan quân đội có cấp bậc giống ông ta, vậy hợp lý.
Bí thư Mạnh khen ngợi Nghiêm Lỗi: “Cậu ấy rất giỏi. Khi chúng ta còn trẻ cũng không thể so được với cậu ấy.”
“Ngài quá khen.” Kiều Vi cười nói: “Anh ấy nói với tôi, chỉ vì đuổi kịp ngài thôi. Đổi lại là người khác, để Bí thư Cao hoặc ngài gặp phải tình huống đó, sẽ càng mạnh hơn anh ấy.”
Bọn họ còn định tiếp tục trò chuyện, trưởng trấn của trấn Thanh Sơn đã dẫn một người đàn ông khá trẻ đi đến.
Tất nhiên Bí thư Mạnh cũng phải trò chuyện với anh ta.
“Tiểu Tiền còn chưa gặp đồng chí Kiều Vi nhỉ.” Bí thư Mạnh nói: “Hai người đều là người viết bài, nào, làm quen đi.”
Hóa ra người được trưởng trấn của trấn Thanh Sơn mang đến là cán bộ tuyên truyền của Ban Tuyên truyền trấn Thanh Sơn.
Người ta mới là cán bộ tuyên truyền chân chính. Lần này vốn do cán bộ tuyên truyền đến dự thính. Nhưng trong huyện lại chỉ đích danh Kiều Vi.
Kiều Vi chỉ là phát thanh viên.
Mọi người chào hỏi, trò chuyện với nhau. Kiều Vi mơ hồ cảm thấy cán bộ Tiền của trấn Thanh Sơn này dường như có thù địch với cô.
Chợt nhớ ra, lần này cô giành được khen thưởng hạng nhất, giải nhì chính là trấn Thanh Sơn. Bởi vì lúc trước chưa từng đến trấn Thanh Sơn, cũng không có người quen ở đó, do đó không quá quan tâm.
Sau khi nhớ ra thì đã hiểu.
Bí thư Mạnh một tay cầm cổ tay kia, đặt ở trên bụng, dáng đứng lãnh đạo thật tiêu chuẩn: “Người viết bài như hai người, lần này phải viết tốt. Sự kiện lớn nhất của bốn quý năm nay chính là sát nhập huyện trấn.”
Kiều Vi và cán bộ Tiền đều đáp lời.
Hội nghị mở cả một ngày.
Nhìn thời gian đều biết đã qua thời gian tan việc buổi chiều của Ủy ban thị trấn. Nghiêm Tương còn đang ở trạm phát thanh.
Kiều Vi bất đắc dĩ gọi cú điện thoại cho Ủy ban thị trấn, nói thẳng với nhân viên trực điện thoại. Phòng trực điện thoại và phòng phát thanh cạnh nhau, nhân viên trực điện thoại vừa bước ra cửa, hắng giọng gọi Hồ Tuệ.
Hồ Tuệ tới nghe điện thoại, Kiều Vi nhờ Hồ Tuệ tan tầm đưa Nghiêm Tương qua bên chỗ chị Dương trước.
Khi đạp xe trở lại thị trấn, sắc trời đều tối, Ủy ban thị trấn cũng tan việc.
Bí thư Cao lên tiếng: “Đạp xe về nhà trước đi. Ngày mai trả lại.”
Vừa vặn, Kiều Vi còn lo cho Nghiêm Tương, nên đạp xe đến nhà họ Triệu.
Đến ngã tư bị lũ trẻ con nhìn thấy, đuổi theo.
Vào lúc này huyện và thành phố Lâm đều có thể nhìn thấy một ít xe đạp, nhưng dù sao thị trấn còn nhỏ, đạp xe đạp coi như là chuyện lạ.
Kiều Vi đến nhà họ Triệu đón Nghiêm Tương. Chị Dương thấy cũng thích: “Đây là xe đạp kiểu nữ à.”
Mắt chị Dương sáng lên, không khác gì lũ trẻ con chạy theo xe đạp ở bên ngoài.
Kiều Vi nói: “Chị đạp thử.”
Chị Dương vội vàng xua tay: “Tôi không đi được, tôi không đi được.”
“Không sao, tôi dạy chị.”
Đạp xe là chuyện đơn giản bao nhiêu. Trừ bỏ người không giữ được cân bằng ra, gần như không có ai không học được.
Thân thể chị Dương mạnh mẽ cường tráng lại rất linh hoạt, nhanh chóng học được.
Chị ta đạp vài vòng mới xuống, còn líu lưỡi: “Cảm giác giống như bay. Vèo vèo.”
Chị ta trả xe lại cho Kiều Vi, thuận miệng tám chuyện: “Phát thanh viên Lục của trạm phát thanh kia, tìm đối tượng còn rất kén chọn.”
Kiều Vi: “Hả?”
“Người nhà họ Phương giới thiệu cho cô ấy vài người, cô ấy đều không nhìn trúng.”
Kiều Vi: “… Người nhà họ Phương là ai?”
Chị Dương ngẫm nghĩ: “Hình như người này họ Hồ? Người đưa Tương Tương về đây.”
À, Hồ Tuệ!
“Chị ấy giới thiệu đối tượng cho Lục Mạn à?” Kiều Vi cũng buôn chuyện.
“Đều tìm người trong quân, giới thiệu hai ba người rồi. Phát thanh viên Lục đều không nhìn trúng.” Chị Dương cười không ngừng: “Hôm nay người nhà họ Phương còn hỏi tôi, còn có chàng trai nào có vẻ đứng đắn không, tìm người giống như Nghiêm….Nói phát thanh viên không cần cấp bậc, chỉ để ý có đẹp mắt hay không. Cô bé này.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.