Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 95



Bàn trong văn phòng của cậu bé còn được thu dọn gọn gàng hơn cả bàn của Lục Mạn Mạn. Lục Mạn Mạn còn vì chuyện này mà bị cả văn phòng cười nhạo.
Cậu bé còn phụ làm những việc vặt vãnh, giúp mọi người truyền lời cho nhau. Trong lúc phụ việc vặt, cậu bé còn được các cô, các dì cho kẹo.
Đương nhiên cái giá phải trả là để mọi người xoa đầu, vuốt má.
Mọi người ai cũng thật lòng yêu thương Nghiêm Tương, nhưng Kiều Vi cũng không thể giao con mình cho người khác. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là đồng nghiệp của cô mà thôi.
Nên đã khéo léo từ chối.
Kiều Vi đưa danh sách đãi ngộ chủ nhiệm Phương viết cho trạm trưởng Lục ký.
Trạm trưởng Lục đọc rồi bật cười, ký tên mình lên: “Cháu khá lắm.”
Những đại ngộ này chắc chắn không phải là do lãnh đạo tự đề xuất, không cần hỏi cũng biết chúng là do Kiều Vi tự mình giành lấy.
Kiều Vi cười khúc khích.
Đợi trạm trưởng Lục ký xong, Kiều Vi lại cầm đi tìm trưởng khoa Tạ.
Cô vừa nói rõ sự tình, trưởng khoa Tạ đã thở dài một tiếng: “Ài…”
Có người quái gở nói: “Cành cao còn có cành cao hơn.”
Kiều Vi không thèm phản bác người này.
Cô nói với trưởng khoa Tạ: “Lãnh đạo, ngài phải giúp tôi nghĩ cách. Tôi là quân của ngài, ra ngoài sẽ không làm ngài mất mặt. Nhưng ngài cũng không được mặc kệ tôi, mặc cho tôi làm trâu làm ngựa cho người ta. Ngài phải nghĩ cách mau chóng đưa tôi về. Không được quên ngài còn có một nhân viên là tôi.”
Trưởng khoa Tạ cảm thấy nhẹ nhõm, an ủi cô: “Cô sang bên đó cũng phải làm việc thật tốt.”
Ông cầm lấy tờ giấy ghi danh sách đãi ngộ, vừa nhìn đã quay sang liếc Kiều Vi một cái.
Kiều Vi mỉm cười.
Trưởng khoa Tạ cũng mỉm cười.
Người ban nãy định lại gần xem, Kiều Vi liền nghiêng người chặn anh ta lại, đưa tay ra chỉ cho trưởng khoa Tạ: “Ngài ký vào đây…”
Khoa trưởng Tạ ký chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên, sau đó đưa cho Kiều Vi cầm đi tìm nhân sự.
Người kia còn hỏi: “Trưởng khoa, cô ấy muốn ký gì thế?”
“Không có gì, chỉ là điều chuyển tạm thời thôi…” Trưởng khoa Tạ, cầm tách trà lên, thổi lá trà đi sau đó chậm rãi uống trà.
Thư ký Hoàng cúp điện thoại.
Những chuyện tranh cãi này anh ta có thể quyết định, không cần xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên. Nhưng người muốn điều chuyển Kiều Vi đi là bí thư Mạnh, anh ta phải báo cáo với bí thư Mạnh một chút.
“Hơi cao ngạo rồi đấy.” Thư ký Hoàng đánh giá.
Đương nhiên lãnh đạo trấn Hạ Hà Khẩu của cô cũng bao che nhau, trong huyện thường điều chuyển tạm người ở trấn nhưng ít khi đòi hỏi như thế.
Đa phần người được điều đến đều cụp đuôi, ngoan ngoãn làm việc.
Trừ khi cô ấy là con gái ruột của lãnh đạo trấn Hạ Hà Khẩu, nếu không lãnh đạo sẽ không chủ động giúp cô ấy như thế, vậy nhất định là bản thân Kiều Vi biết tranh giành.
Bí thư Mạnh lại nói: “Chồng cô ấy là anh hùng chiến đấu, cán bộ cấp đoàn, quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm.”
Thì ra là vợ quân nhân, mà so cấp bậc hành chính, cấp đoàn ngang hàng với bí thư Mạnh.
Càng không nói đến chuyện bí thư Mạnh cũng xuất thân quân nhân, đương nhiên tình cảm sẽ nghiêng về phía vợ quân nhân, đây cũng là người ông ta khen ngợi.
Thư ký Hoàng đổi thái độ, cười cười: “Thì ra là vợ quân nhân, đúng là nên quan tâm một chút, vậy tôi sẽ đi sắp xếp.”
Cùng ngày hôm đó, Kiều Vi đã nhận được chiếc xe đạp 26.
Nhân viên quản lý kho hỏi: “Khi nào trả?”
Kiều Vi: “Khi nào tôi trở về thì khi đó trả.”
“Hay lắm.” Nhân viên quản lý kho trêu chọc: “Vậy thì thành của cô rồi.”
“Vậy gọi là biển thủ tài sản quốc gia, chuyện này tôi không làm đâu.” Kiều Vi nói: “Đúng rồi, xe đạp có ghế em bé không?”
Đương nhiên là không.
Cô từng thấy những chiếc xe đạp hai mươi tám inch trên đường, ở thanh ngang phía trước quấn vải để tăng ma sát khi em bé ngồi lên nhưng không dễ trượt xuống.
Ở hiện đại có nhiều loại xe có chỗ ngồi cho trẻ em, phải chờ đến khi xe đạp phổ biến mới được.
Sau khi Nghiêm Lỗi về nhà, anh rất bất ngờ khi thấy xe đạp: “Ngày mai phải đi công tác à?”
Kiều Vi nói chuyện điều chuyển tạm thời cho anh biết, Nghiêm Lỗi nhíu mày.
Cô an ủi anh: “Lãnh đạo ra sức giúp em, điều kiện bây giờ rất tốt. Dù sao cấp trên yêu cầu, chúng ta không thể ngang nhiên chống đối đúng không?”
Nghiêm Lỗi nói: “Hay là…”
Kiều Vi biết anh muốn nói gì: “Đừng hay là.”
Lúc cô vừa xuyên qua đã ở nhà làm nội trợ một thời gian, khi đó cô muốn thích nghi với cuộc sống ở thế giới này, muốn thích ứng cuộc sống từ nữ thanh niên độc thân đột nhiên thành người có chồng, con. Hơn nữa, cô muốn sửa nhà thành kiểu mẫu mình thích.
Nhưng sau khi làm xong mọi chuyện, cô không thể nào tiếp tục chờ ở nhà nữa.
Không có mạng.
Không có mạng.
Thậm chí ở trên trấn nhỏ không có hiệu sách, muốn mua sách còn phải đi huyện thành. Ít nhiều gì sách ‘thú vị’ đều có vấn đề, cô không dám mua để trong nhà nữa.
Thời đại này không có điều kiện để ‘ở lỳ trong nhà’.
Đương nhiên điều cô muốn nhất là đến trạm phát thanh, đó là nơi thoải mái nhất. Cấp trên đã muốn điều cô đi, trừ khi cô từ chức về nhà thì không có cách nào từ chối được.
Thật ra Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi năng động như thế thì không thể nào ở trong nhà mãi được.
Nhân tài không được trọng dụng cũng rất nhàm chán.
Nhưng bỗng nhiên anh ngẩn người.
Đầu tháng tám Kiều Vi mới bắt đầu đi làm, thật ra đến bây giờ còn chưa đầy hai tháng. Trước đó, rõ ràng… Cô đã ở nhà suốt nhiều năm.
Sao bây giờ anh lại cảm thấy “cô không thể ở nhà” được chứ?
Bây giờ khi nghĩ đến Kiều Vi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh tươi sáng hoặc xinh đẹp.
Vậy lúc trước cô thế nào?
Là mờ mịt.
Bây giờ tất cả đều là gương mặt tươi cười và tiếng cười của cô.
Theo bản năng anh không muốn nghĩ đến lúc trước nữa.
“Tương Tương đi theo em, mặc dù vẫn phải đưa đến nhà trẻ nhưng tốt xấu gì vẫn chú ý được.” Kiều Vi nói: “Nhà trẻ ở đại viện thật sự không được.”
Tố chất của cô giáo dạy trẻ không tốt, nếu đưa Tương Tương đi chỗ kia còn không bằng giao cho chị Dương.
Nhưng Kiều Vi vẫn cảm thấy để Nghiêm Tương ở bên cạnh mới khiến cô yên tâm hơn chút.
Suy nghĩ của Nghiêm Lỗi bị kéo về thực tại.
Anh ôm Tương Tương vào lòng: “Con muốn đi cùng mẹ hay ở lại đại viện?”
“Đi cùng mẹ, con muốn ngồi xe đạp.”
“Nhưng không có chỗ cho trẻ em ngồi, chuyện này rất đáng lo.” Kiều Vi nói: “Em chỉ sợ kẹt chân.”
Mặc dù Kiều Vi ở trong gia đình đơn thân nhưng điều kiện gia đình khá tốt. Từ nhỏ, cô đã được mẹ đưa đón đi học, trong ký ức của cô, xe đạp cũng không có chỗ ngồi phía sau.
Nhưng cô thấy trên mạng có nhiều người kể khi còn bé ngồi xe đạp bị kẹt chân vào bánh xe.
Tình hình hiện tại chỉ có xe đạp nên phải suy nghĩ đến chuyện này.
Cô còn cố ý ôm Nghiêm Tương lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, nói với cậu bé: “Không được đưa chân vào, nếu không sẽ bi mắc kẹt, rất đau đấy.”

Nghiêm Tương hứa hẹn: “Con sẽ không đưa chân vào đâu.”
Nhưng Kiều Vi vẫn rất lo lắng.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Ghế trẻ em mà em nói là gì?”
“Đó là một chiếc ghế đặc biệt cho trẻ em ngồi trên xe đạp.” Kiều Vi cố ý nói: “Ở thành phố lớn mới có.”
Nghiêm Lỗi không hề nghi ngờ, anh nói: “Chẳng phải em biết vẽ à, em vẽ cho anh xem đi.”
Nếu muốn có ghế kia thì phải đi đặt làm, rất phiền phức, có lẽ cô chỉ được điều đi một thời gian, xe đạp cũng không phải của nhà mình.
Kiều Vi cảm thấy không cần thiết.
Nhưng Nghiêm Lỗi nói: “Em vẽ đi, anh xem thử đó là gì để mở mang kiến thức.”
Anh đã yêu cầu như thế, Kiều Vi vẽ cho anh xem.
“Đây, anh nhìn này, trong tranh là ghế gần giống loại ghế đó, có tấm lót lưng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn, có thể dựa ra sau sẽ tiết kiệm sức, eo cũng dễ chịu. Cao cấp hơn thì hai bên có tay vịn, không có cũng được. Tốt nhất ở bên dưới có miếng bảo hộ hình tam giác, có khu vực chặn chân, chân bé có chỗ tựa sẽ thoải mái hơn. Có miếng bảo vệ chặn lại, chân không luồn vào bánh xe, như thế sẽ an toàn hơn.”
Nghiêm Lỗi bảo Nghiêm Tương ngồi lên yên sau xe, anh cầm thước đo chân cậu bé.
Kiều Vi kinh ngạc: “Anh muốn làm à?”
Nghiêm Lỗi không trả lời chắc chắn, chỉ mập mờ nói: “Anh đo thử.”
Anh muốn làm thì để anh làm, nếu có thể làm ra thì tốt.
Chỉ phiền là xe này không phải tài sản riêng của nhà mình, nếu như lắp đặt hoặc tháo dỡ làm hư hại xe, có lẽ nhân viên quản lý kho sẽ bắt đền.
Không sao, cùng lắm thì bồi thường ít tiền, đương nhiên Nghiêm Tương vẫn quan trọng hơn.
Ngày hôm sau, Kiều Vi dọn dẹp nhà cửa xong, hăng hái gọi Nghiêm Tương: “Tương Tương, đi thôi!”
Nghiêm Tương vô cùng hưng phấn, vì gần như cậu bé chưa từng rời trấn, hoặc có thể nói khi còn nhỏ đã được đi nhưng vì nhỏ quá nên không có ký ức. Chỉ có lần trước cùng bố xuống nông thôn, cậu bé vô cùng tò mò huyện thành như thế nào.
Tóm lại, đối với Nghiêm Tương mà nói thì đây là chuyện đáng để mong chờ.
Vì muốn bảo vệ mông nhỏ của Nghiêm Tương, đêm qua Kiều Vi và Nghiêm Lỗi đã cắt quần áo cũ bọc chỗ ngồi phía sau lại, như vậy sẽ ngồi thoải mái hơn.
Kiều Vi liên tục dặn dò những điều Nghiêm Tương cần chú ý: “Nắm chỗ này dưới yên xe cũng được, nắm quần áo mẹ cũng được, tóm lại phải nắm chặt, không được duỗi chân tùm lum.”
Nghiêm Tương không còn cách nào: “Mẹ, con nhớ rồi, chúng ta mau xuất phát đi.”
Được rồi, trước tiên mẹ già lắm lời ôm con lên xe, sau đó đạp bàn đạp bắt đầu chạy, lên đường.
Sau này, Nghiêm Tương có nhắc khoảng thời gian tuổi thơ này trong hồi ký:
[Khoảng thời gian ở trạm phát thanh rất vui, ai cũng đối xử tốt với tôi. Chú trạm trưởng còn phân công công việc cho tôi, đương nhiên tôi là công nhân viên chức ngoài biên chế, khiến cho tôi nghĩ rằng mình đã lớn, rất tự hào.]
[Sau đó mẹ tôi đi vào huyện, tôi vô cùng thích quãng đường từ trấn lên huyện. Tôi ngồi sau xe đạp, mẹ đạp nhanh như gió, gió thổi qua mặt tôi có cảm giác như đang bay.]
[Mẹ thường hô to gọi nhỏ, chỉ cho tôi mây trên trời, bầy chim xung quanh, ruộng đồng mênh mông, hàng cây cổ thụ. Những thứ người khác nhìn chán, không muốn nhìn nữa, đối với bà ấy luôn tốt đẹp.]
[Nơi mà bầu trời và mặt đất nối liền nhau gọi là đường chân trời, ánh nắng từ cổ thụ chiếu vào trên đường lớn cong cong là hiệu ứng Tyndall, những điều này đều là mẹ nói cho tôi biết.]
[Tôi trải qua thời đại đặc biệt kia, nhưng cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy lo lắng. Nghĩ cho cùng, vì tôi có một người mẹ trân trọng cuộc sống, bà ấy mang cho tôi nhiều nụ cười và ánh nắng. Đến mức sau này khi trò chuyện với người khác về thời đại đó, tôi thường kinh ngạc có tự hỏi phải chúng tôi trải qua cùng một thời đại không.]
Ở huyện thành có nhiều xe đạp hơn ở thị trấn.
Đến ủy ban huyện, Kiều Vi đi vào phòng hướng dẫn lấy công văn điều chuyển công tác và thư giới thiệu của ủy ban thị trấn. Cô khóa xe đạp, sau đó dẫn Nghiêm Tương tìm thư ký Hoàng.
Trước đó bọn họ đã gặp nhau nhưng chưa từng trò chuyện.
Thư ký Hoàng nói: “Đây là con cô à?”
Nghiêm Tương không cần người lớn nhắc đã nói: “Chào chú.”
Thư ký Hoàng nhìn đứa trẻ được dạy dỗ khá tốt, khen ngợi: “Đứa bé ngoan.”
“Chúng ta sắp xếp cho cậu bé trước đã.” Anh ta nói.
Anh ta nhờ người đưa Kiều Vi đến nhà trẻ trước.
Người đi cùng đưa cô đến nhà trẻ, đưa cho thư ký nhà trẻ giấy tờ: “Đây là đồng chí được điều động tạm đến đây một thời gian, trong lúc cô ấy được điều chuyển thì con cô ấy gửi tạm ở chỗ này.”
Mặc dù huyện thành không phải thành phố nhưng cũng xem như có người thành phố. Điều đặc biệt ở đât chính là nhà trẻ đại viện thuộc chính phủ, nhìn điều kiện vệ sinh của cô trông trẻ sạch sẽ hơn hẳn nhóm cô trông trẻ là vợ quân nhân ở nhà trẻ đại viện.
Nhưng khi nghe Kiều Vi được điều chuyển tạm thời từ trấn lên, cô trông trẻ kia hơi xem thường, lẩm bẩm: “Như thế nào mới được chuyển đến đây.”
Ở thời đại này phân biệt vùng miền rất đáng sợ, trước khi TV được phổ biến, tiếng phổ thông cũng ít được phổ cập. Trên cơ bản, tất cả mọi người khi nói chuyện đều mang theo giọng vùng miền. Người ta vừa nghe sẽ biết là người địa phương hay người ngoài, là người thành phố hay nông dân.
Nên… Rất dễ kỳ thị.
Người trong thành phố xem thường nông dân, nông dân chán ghét người địa phương nhỏ.
Đây chỉ là huyện mà thôi, bởi vì nhà trẻ nhà nước nên ngay cả cô trông trẻ cũng có cảm giác mình hơn người.
Kiều Vi mỉm cười.
“Cô giáo Uông đúng không, Nghiêm Tương phải làm phiền cô rồi. Nhưng mà…” Cô dùng tiếng phổ thông nói: “Mặc dù con của tôi có bố làm đoàn trưởng, cùng cấp bậc với bí thư Mạnh, nhưng cô giáo Uông đừng nuông chiều thằng bé. Nhà chúng tôi không cho phép con dựa vào bố mình bắt nạt con nhà người khác. Nếu có chuyện như thế, nhất định cô phải nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
Nghiêm Tương khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mẹ.
Cậu bé bắt nạt bạn nhỏ khác khi nào chứ? Có phải mẹ nhớ lầm rồi không?
Cậu bé muốn nói chuyện, mẹ lại đặt tay lên đầu cậu bé xoa nhẹ. Giữa hai mẹ con luôn ăn ý với nhau, Nghiêm Tương ngậm miệng lại.
Cô Uông nghe câu nói ‘Cùng cấp bậc với bí thư Mạnh’ chợt ngẩn người.
Bí thư Mạnh, bí thư ủy ban huyện, là người đứng đầu của một huyện. Chồng của cô gái này cùng cấp bậc với bí thư Mạnh.
Những người dựa thế chèn ép người khác càng dễ bị chèn ép hơn.
Những người cậy thế càng kính sợ quyền thế.
Càng không nói đến chuyện Kiều Vi nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe giống như đến từ Bắc Kinh.
Đột nhiên cô ta như đứng bên phía bị xem thường
“Là, là vợ cán bộ à?” Cô giáo Uông vội nói: “Vậy cô yên tâm, đứa bé ở chỗ chúng tôi chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt, cô cứ yên tâm làm việc.”
Kiều Vi gật đầu: “Tôi yên tâm về nghiệp vụ của cô, làm phiền cô.”
Cô mặc đồ phong cách cổ điển, mặc áo sơ mi trắng và quần màu xanh quân đội.. Bây giờ trong huyện thành kiểu ăn mặc vậy là thời thượng nhất.
Lúc này cô giáo Uông không còn cảm giác hơn người nữa, bây giờ nhìn người ta mới phát hiện người ta dùng túi xách và ấm nước quân đội, vừa nhìn đã biết là chính phẩm, vừa mới lại sạch sẽ. Không giống những người dùng quan hệ nên dùng đồ cũ.
Cô giáo Uông nói: “Không phiền, không phiền, nào, bạn nhỏ, tên Nghiêm Tương đúng không, đi cùng cô nhé.”
Thật ra đoạn trò chuyện này chỉ trong ba mươi giây ngắn ngửi.
Nhưng người đi cùng đứng cạnh hai người cảm nhận rõ ràng bầu không khí thay đổi.
Cậu ta nhìn thoáng qua Kiều Vi, khóe miệng cong lên nụ cười, cảm thấy rất thú vị.
Sau khi sắp xếp cho Nghiêm Tương xong, bọn họ quay về nơi thư ký Hoàng.
Thư ký Hoàng hỏi: “Bí thư vừa họp xong, cô đi gặp bí thư đi.”
Hôm qua, bí thư Mạnh nói với thư ký Hoàng rằng muốn gặp Kiều Vi, không phải thư ký Hoàng tự ý sắp xếp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.