Lão già kia nhìn không đơn giản, cả nhà tới đại đội Thịnh Dương làm gì?
Trần Ni dẫn theo cả nhà Trịnh Lão Căn đi tới trước nhà tranh nhà mình.
Trịnh Quốc Anh vừa thấy nhà tranh vừa lùn vừa thấp trước mặt, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ:
"Con không muốn ở đây."
Đôi mắt của Trần Ni lạnh lùng, trong lòng vô cùng chán ghét Trịnh Quốc Anh.
Nếu không phải nể mặt Trịnh Quốc Vũ, sao cô ta có thể dẫn Trịnh Quốc Anh về nhà mình.
"Tôi có thể không cần tiền thuê của mọi người, mọi người cứ ở thoải mái, ở bao lâu cũng được hết."
Vì đạt thành mục đích, Trần Ni mặc kệ tất cả.
"Như vậy có quá quấy rầy cháu và cả nhà cháu hay không?"
Trịnh Lão Căn cười ha ha dò hỏi Trần Ni, hiển từ còn hòa ái.
"Sao có thể quấy rầy chứ? Mọi người có thể tới nhà cháu ở, người nhà cháu vui còn không kịp ấy chứ!"
Những lời này của Trần Ni là thật. Nếu Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh biết người thành phố ở nhà bọn họ, không biết sẽ hưng phấn cỡ nào, dù sao có thể chiếm tiện nghị.
"Vậy làm phiền nhà cháu rồi."
Trịnh Lão Căn đi vào nhà Trần Ni, nhìn thấy hoàn cảnh dơ bẩn trong sân, suýt nữa không giữ được tươi cười trên mặt.
Trên mặt Trịnh Quốc Vũ và Trịnh Quốc Anh lộ vẻ ghét bỏ, chỉ trong nháy mắt đánh mất ý định tiến lên.
Trần Ni nhìn thấy vỏ hạt dưa và phân gà đầy đất, tức tới mức nghiến răng.
"Cháu lập tức thu dọn, buổi sáng ra cửa vẫn còn sạch sẽ mà."
Trần Ni đặt sọt xuống, nhịn xuống xấu hổ dẫn ba người đi về phía phòng trống.
Đẩy hai cửa phòng cũ nát ra, tuy bên trong đơn sơ nhưng vẫn tính là sạch sẽ.
"Tiểu đồng chí, làm phiền cháu quá."
Trịnh Lão Căn lấy 5 tệ ra đưa cho Trần Ni: "Bọn chú cần ở lại đây một thời gian, số tiền này cháu nhận lấy đi."
Tầm mắt của Trần Ni tham lam nhìn 5 tệ trong tay Trịnh Lão Căn, cuối cùng nhẫn tâm từ chối.
"Tôi muốn, tôi muốn."
Ngưu Lan Hoa vừa vặn vào cửa nhà lúc này, còn chưa biết rõ tình hình đã đoạt lấy tiền trong tay Trịnh Lão Căn.
"Mẹ!"
Cảm thấy mất mặt muốn chết Trần Ni nắm lấy 5 tệ không buông, cuối cùng đưa trả cho Trịnh Quốc Vũ.
Trong tay Trịnh Quốc Vũ được nhét 5 tệ, cảm nhận được lòng bàn tay non mịn của Trần Ni còn niết hai cái.
Trái tim của Trần Ni đập nhanh hơn, thẹn thùng nhìn anh ta.
Trong lòng Trịnh Quốc Vũ vui sướng, lúc này mới là phản ứng của người phụ nữ bình thường.
Mỹ nhân đầu tiên hoàn toàn là đầu gỗ, đáng tiếc!
Cả nhà Trịnh Lão Căn tới, cũng không ảnh hưởng đến Lục Thanh Nghiên.
Tới gần ngày kết hôn, cô cần bận rộn rất nhiều việc. Đường may tỉnh mịn, trên hỉ phục còn được cô thêu hồng mai, rất đẹp.
Cuối tháng 8 thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Biết được địa điểm làm việc của Chu Cảnh Diên ngày hôm nay gần ruộng của đội một, rảnh rỗi nên Lục Thanh Nghiên chuẩn bị tự mình đưa cơm cho anh.
Trong khoảng thời gian này vì hôn lễ của hai người, Chu Cảnh Diên đến thành phố mua rất nhiều đồ cho cô.
Biết được anh lại mua nhiều đồ như vậy, Lục Thanh Nghiên đã làm bộ tức giận chỉ trích anh.
Đâu biết người nọ vẫn luôn cười để mặc cô mắng, còn bày tỏ lần sau lại mua nhất định sẽ báo cho cô trước tiên.
Thái độ nhận sai quá thành khẩn, cô đâu còn sức lực nói gì.