"Không phải là cô ta tới đưa cơm cho anh ba đấy chứ?"
Trịnh Quốc Anh lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
Người phụ nữ này mở miệng nói không thích, kết quả còn không phải chủ động đưa tới cửa.
Trịnh Quốc Vũ vốn không nghĩ nhiều, nghe Trịnh Quốc Anh nói như thế, lập tức lau mồ hôi trên trán, chỉnh lại quần áo trên người.
Lục Thanh Nghiên hoàn toàn không nhìn hai anh em Trịnh Quốc Vũ, lập tức đi tới bờ ruộng khác.
"Cô ta muốn đi đâu thế?"
Trịnh Quốc Anh trợn mắt há miệng, chẳng lẽ là cô ta nghĩ sai?
Trịnh Quốc Vũ xanh mặt, đặt mông ngồi xuống nhìn chằm chằm phương hướng Lục Thanh Nghiên rời đi.
Một lát sau, Lục Thanh Nghiên đứng ở một chỗ râm mát.
Hai anh em Trịnh Quốc Vũ phát hiện, vậy mà cô đi tới chỗ người đàn ông cao lớn kia.
Không biết hai người nói gì, trong mắt tràn ngập nhu tình cùng nhau đi tới chỗ râm mát.
"Cô ấy kết hôn rồi ư?"
Trịnh Quốc Vũ nắm chặt tay, trợn to mắt nhìn.
Chẳng trách trướng mắt mình, hóa ra là đã kết hôn.
Trong lòng Trịnh Quốc Anh ghen tị.
Bởi vì cô ta phát hiện người đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, là người đàn ông buổi sáng cô ta nhìn nhiều lần.
"Hai người đang nhìn gì thế?"
Trần Ni tới muộn một bước.
Mới đi tới gần, vậy mà phát hiện hai anh em Trịnh Quốc Vũ đang thất thần nhìn bên kia.
"Cô ấy kết hôn rồi ư?"
Trịnh Quốc Vũ không trả lời Trần Ni, lạnh giọng hỏi cô ta.
Trần Ni nhìn qua, khi thấy Lục Thanh Nghiên gương mặt âm trầm. Rất rõ ràng Trịnh Quốc Vũ còn có ý nghĩ đối với Lục Thanh Nghiên, Trần Ni tuyệt đối không cho phép con mồi mình nhìn trúng chạy trốn.
Trịnh Quốc Vũ chỉ ước mình tới nơi này sớm một chút.
Nếu không mỹ nhân xinh đẹp như vậy sẽ là của anh ta, sao có thể gả cho người nông thôn?
"Tôi đói bụng, hôm nay ăn gì thế?"
Trịnh Quốc Anh thực sự không vui, không chút khách sáo chỉ huy Trần Ni.
Trần Ni mắng thầm Trịnh Quốc Anh trong lòng, trên mặt không thể không làm ra dáng vẻ dịu dàng hiền thục.