Đôi chân đi đôi giày đỏ, trên búi tóc có một đóa hoa lụa màu đỏ, cả người xinh đẹp lộng lẫy, còn có chút quyến rũ của cô dâu mới.
Chu Cảnh Diên nhìn đến ngây ngốc.
"Nhìn kìa chú rể của chúng ta đều nhìn đến ngây người."
Có người mở miệng vui đùa, khiến mọi người đều cười to.
Gương mặt Lục Thanh Nghiên đỏ bừng, đi theo Đường Quyên chậm rãi tới gần Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên khẩn trương đến mức người cứng đờ, chậm rãi giơ tay.
Lục Thanh Nghiên vươn bàn tay trắng nõn ra, đặt vào lòng bàn tay anh, cảm nhận được khẩn trương và vui sướng của anh.
Cô hơi nhếch miệng, đứng sóng vai với anh.
"Mọi người ăn kẹo đi, đừng cười cô dâu chú rể của chúng ta nữa."
Đường Quyên làm tròn trách nhiệm bưng kẹo, chia cho đám người.
Đội trưởng Từ hắng giọng, mỉm cười nói: "Được rồi, an tĩnh lại đi."
Nghe đội trưởng Từ nói, cuối cùng mọi người cũng im lặng.
"Là người chứng hôn của hai cháu, chú chúc phúc cô dâu chú rể trước."
Nhìn hai người đứng trước mặt mình, đội trưởng Từ không nhịn được cảm khái.
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên liếc nhìn nhau, ảnh ngược trong mắt đều là đối phương.
Khắp nơi xung quanh đều là người, bị bầu không khí ở đây cảm nhiễm, trên gương mặt cô là tươi cười thẹn thùng.
Toàn bộ quá trình chứng hôn đặc biệt đơn giản, đội trưởng Từ nói mấy câu, lời trong lời ngoài đều là chúc phúc hai người.
Đợi đội trưởng Từ nói xong, đôi mắt thâm thúy vô ngần của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Cháu nguyện ý chăm sóc cô ấy cả đời, ở bên cô ấy đến đầu bạc, không rời không bỏ."
Anh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng lẩm bẩm. Lục Thanh Nghiên không nhịn được chóp mũi chua xót, chỉ trong nháy mắt rơi lệ.
Một câu vô cùng đơn giản, lại bao hàm tình cảm sâu nhất trong lòng anh.
Cô từng nói với anh, chú rể trong thế kỷ 21 đều từng thề với cô dâu.
Anh nghe được cũng ghi tạc trong lòng, nên nói với cô vào lúc này.
Thẩm Nguyệt và Ngô Tiểu Anh cảm động đến đỏ mắt, Lưu Tú Cần giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt.
"Chúc các cháu hạnh phúc."
Đây không phải là lần đầu tiên đội trưởng Từ làm người chứng hôn, nhưng là lần đầu tiên bị cảm động.
Hai người không cha không mẹ, có thể gặp nhau hiểu nhau yêu nhau, mọi người đều nhìn thấy rõ, hi vọng bọn họ có thể sống bên nhau đến già, hạnh phúc mỹ mãn.
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên cảm ơn đội trưởng Từ, mười ngón tay đan xen, mãi mà không buông lỏng ra.
Trong sân ngồi đầy người, mọi người ngồi xuống vị trí của mình, đợi đồ ăn bưng lên.
Thẩm Nguyệt và Thẩm Lâm cầm rượu nho Lục Thanh Nghiên tự ủ, rót rượu cho từng người.
"Đây là gì thế?"
Đội trưởng Từ bưng chén rượu lên, tò mò ngửi một lát.
"Chú đội trưởng, đây là rượu nho Thanh Nghiên tự mình ủ, chú mau nếm thử đi ạ."
Thẩm Nguyệt cười ha ha trả lời, lại rót rượu cho mấy trưởng bối khác.