Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, khi ông cụ bước chân đi vào vùng tối tăm, cuối cùng không nhịn được.
"Chu Cảnh Diên, có phải là anh hay không?"
Tiếng bước chân dừng lại, thân hình già nua chần chừ một lát, thong thả xoay người.
Đôi mắt của ông ấy ở trong bóng tối vẫn thâm thúy có thần nhìn thẳng cô, hoảng loạn muốn trốn tránh.
"Cô gái, cô nhận nhầm người rồi."
Bị vạch trần, Chu Cảnh Diên chỉ muốn rời đi.
Hiện giờ ông ấy đã già thành như vậy, không còn là người trong trí nhớ của cô nữa.
Khi cô không biết ông ấy là ai còn dám đối mặt với cô, hiện giờ bị cô biết, ông ấy chỉ muốn rời đi.
Năm tháng vô tình, cô vẫn là dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, ông ấy đã là một ông già, còn không sống được bao lâu nữa.
"Em biết là anh."
Ở phia sau, giọng nói của Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng, kèm theo phức tạp.
Nếu vừa rồi chỉ là thử, khi ông ấy phủ nhận cô đã có thể chắc chắn.
Ông ấy thực sự là Chu Cảnh Diên, chẳng qua không phải Chu Cảnh Diên của thập niên 70.
Muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ có thể tìm hiểu tin tức từ chỗ Chu Cảnh Diên già này.
"Rốt cuộc là sao lại thế này, có phải là anh biết hay không, có thể nói cho em nghe không?"
Lục Thanh Nghiên đi về phía Chu Cảnh Diên, đứng trước mặt ông ấy, nhìn ông ấy.
Mới đầu không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ông ấy giống khi còn trẻ cỡ nào.
"Anh nói cho em."
Hai người đi vào trong phòng, ngồi đối diện nhau lần nữa.
Chu Cảnh Diên mở tay ra, ở trong lòng bàn tay ông ấy là một chiếc vòng cổ màu đen, giống y đúc vòng cổ Luc Thanh Nghiên đeo. Khác biệt duy nhất là vòng cổ trong lòng bàn tay của Chu Cảnh Diên già phủ kín vết rạn, giống như là sẽ nứt ra bất cứ lúc nào.