Không từ chối được ý tốt của cả nhà Lưu Lệ Hà, Lục Thanh Nghiên bị bắt ăn hai bát cơm gạo lứt.
Mãi đến khi ngủ dạ dày của cô còn hơi căng, chỉ có thể lén ăn mấy viên thuốc tiêu hóa.
Chuyện bên Vương gia, cô vốn chuẩn bị ngày mai lại tìm cơ hội giải quyết.
Kết quả có người gấp không đợi nổi đi tới chịu chết.
Sắc trời mới tối lại không lâu, bên ngoài sân tường Lưu gia truyền tới tiếng bước chân.
Lục Thanh Nghiên vốn chưa ngủ mở to mắt, cảnh giác nhìn bên ngoài cửa sổ.
Lưu Lệ Hà ngủ bên cạnh cô cũng bừng tỉnh: "Có phải có người hay không?"
"Đúng vậy, không cần lo lắng, cô đừng đi ra."
Lục Thanh Nghiên nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Dưới vách tường, Vương Kiến Binh đáng khinh leo lên tường sân.
Nghĩ tới Lưu gia có hai mỹ nhân, trong lòng anh ta kích động không thôi.
Cơ thể Vương Kiến Binh vốn mập mạp, tương sân của Lưu gia còn cao, anh ta leo lên hơi khó khăn, khi xuống càng thêm khó khăn.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn không tìm được cục đá dẫm lên, hai chân không ngừng lắc lư giữa không trung.
Lục Thanh Nghiên đứng dưới tường nhìn một lúc lâu, cũng không thấy được Vương Kiến Binh nhảy xuống dưới.
"Có cần tôi giúp đỡ không?"
Lục Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Vương Kiến Binh đang giãy giụa trên tường sân, thực sự không nhịn được mở miệng.
"Cần, tìm một tảng đá cho tôi."
Vương Kiến Binh mắng thầm Lưu gia trong lòng, rảnh rỗi xây tường cao như thế làm gì, hại anh ta không xuống được.
Vừa vặn nghe thấy có người hỏi anh ta có cần giúp không, anh ta trả lời cần theo bản năng.
Đợi đến khi nhận ra, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo. Giọng nói đó rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta tê dại, nhưng lại cho người ta cảm giác bị thứ dơ bẩn theo dõi, loại tư vị này không dễ chịu.
"Tảng đá đúng không?"
Bên tai lại truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ lần nữa, Vương Kiến Binh quay đầu lại nhìn, thì nhìn thẳng vào đôi mắt chế nhạo còn lạnh lẽo của Lục Thanh Nghiên.