Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 59: Chương 59



Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú một người bưng canh nóng hổi ra, một người mang thùng cơm đi vào, Diệp Thư Hoa đã vững vàng ngồi vào vị trí, ai cũng đừng nghĩ cướp vinh dự "người đầu tiên dưới trướng của cha đội trưởng" với cô.

Diệp Quân Hoa ngồi bên phải khách, bởi vì Tống Thanh Huy xem như là khách quý anh ấy mời đến, hai người còn đều là "học sinh giỏi" tốt nghiệp cấp ba, khẳng định bọn họ sẽ có tiếng nói chung, để Diệp Quân Hoa tiếp đãi Tống Thanh Huy cực kỳ thích hợp.

Chẳng qua hai đứa em nhỏ "không chịu thua kém như vậy", hai người anh trai Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa cũng chỉ có thể hạ mình làm nhỏ, vừa khéo rất giống địa vị trong gia đình, bọn họ tự cảm thấy rất vui vẻ. Không những không cảm thấy em trai em gái đoạt đi "yêu thương" của bọn họ, trái lại còn cảm thấy vui vẻ yên tâm vì em trai út thể trò chuyện với khách náo nhiệt như vậy, em gái tinh nghịch càng lộ vẻ thông minh đáng yêu.

Nhà họ Diệp là một đại gia đình hài hòa yêu thương lẫn nhau!

Hai anh trai đều bị sự não bổ của mình làm cho cảm động.

Nhưng Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú thấy một màn này thì rất tức giận, thật ra các cô không có ý kiến gì với Diệp Quân Hoa cả, Tống Thanh Huy là khách quý tiện tay một cái cũng có thể tặng đồ hiếm như sữa mạch nha kia đến, chú em chồng có công việc thể diện có thể tiếp đãi khách chu đáo, bọn họ cũng cảm thấy tự hào, nhưng cô em chồng Diệp Tiểu Muội ăn chùa uống chùa kia, có thể được lên bàn cơm ăn đã nên cảm tạ rồi, sao còn có thể không biết xấu hổ cướp chỗ ngồi như thế.

Quan trọng hơn chính là đời trước Diệp Tiểu Muội là quỷ thèm ăn đầu thai à, thấy đồ ăn ngon là không nhúc nhích được, bây giờ ngồi trên bàn kia tuyệt đối chỉ có một mục đích. Cô là đang nhìn chằm chằm thịt kho tàu và cá kho!

Nhờ có em chồng mà hai chị em dâu hình thành tình hữu nghị dựa vào nhau, lúc này Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú vô cùng ăn ý, không hẹn mà cùng nhớ lại lần trước Diệp Thư Hoa ăn cá đến phấn đấu quên mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức muốn ép cô em chồng xuống bàn. Chẳng qua hai người lần lượt đánh giá sắc mặt của cha chồng, mở miệng rồi yên lặng đóng lại, cuối cùng ai cũng không lên tiếng, ngoan ngoan bưng đồ ăn lên bàn.

Đội trưởng Diệp vẫn còn mang vẻ mặt ôn hòa chiêu đãi Tống Thanh Huy: "Tiểu Tống, tổ tiên của nhà mẹ đẻ của thím Diệp cháu chính là đầu bếp, thịt kho tàu chính là món ăn gia truyền của nhà bọn họ, lần đầu tiên cháu ăn, nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng khách sáo."

Thịt kho tàu gia truyền trong truyền thuyết đặt ở cạnh tay Tống Thanh Huy, mỡ nhiều, tương đỏ, mùi thịt tỏa ra khắp nơi. Đời trước Diệp Thư Hoa ghét thịt kho tàu quá nhiều dầu mỡ, lúc này đã sớm thèm thuồng nhỏ dãi, nghiêng người hỏi.

"Cha, con cũng là lần đầu tiên ăn thịt kho tàu mẹ nấu, có thể để cho con ăn nhiều một chút được không?"

Đội trưởng Diệp dở khóc dở cười quay đầu lại: "Mỗi lần tết đến không phải mẹ con cũng làm thịt kho tàu sao, con còn chưa từng ăn hả?"

Diệp Thư Hoa không làm gì khác hơn là than thở: "Cách cũng đã mấy tháng rồi mà? Con đã sớm quên sạch mùi vị rồi."

Mọi người bị sự "hài hước" này của cô chọc cười thật to, Diệp Thư Hoa nhìn thấy phản ứng này của bọn họ thì đau lòng, rõ ràng cô nói đều là sự thật, hết lần này đến lần khác mọi người đều xem như cô đang nói đùa, có thể nói đây chính là sự phiền não của người quá chính trực đi.

Diệp Thư Hoa không biết, Tống Thanh Huy thật sự tin tưởng cô là đang nghiêm túc, chẳng qua anh cảm thấy vì muốn ăn thịt Diệp Tiểu Muội lại có thể nghiêm túc mở mắt nói mò.

Thật làm cho anh lại mở rộng thêm tầm mắt.

Chẳng qua lúc cha đội trưởng vui vẻ đúng là có chỗ tốt, sau khi đội trưởng Diệp cười xong, trái lại cũng đại phát từ bị gật đầu một cái: "Được rồi, con cũng ăn nhiều thêm hai miếng đi."

Nói xong, đội trưởng Diệp dẫn đầu cầm đũa, đồng thời gọi Tống Thanh Huy cùng nhau ăn cơm.

DTV

Tất nhiên lễ phép của Tống Thanh Huy không thể bắt bẻ được, thấy trưởng bối là đội trưởng Diệp đã bắt đầu ăn, anh mới cầm đũa theo sát phía sau, nhưng còn chưa đụng đến thức ăn, một đôi đũa xuất hiện trước mắt anh, cướp đi miếng thịt lớn nhất trước mặt của anh.

Không nghi ngờ gì chủ nhân của đôi đũa này chính là Diệp Tiểu Muội, dù sao những người khác đều đang chờ khách là anh gắp trước.

Tống Thanh Huy lại cảm thấy hoảng sợ, phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, sau khi khôi phục tinh thần, đã nghe được giọng nói tràn đầy khích lệ mới lạ của mình: "Tiểu Muội dùng đũa thật tốt."

Một lời thức tỉnh người trong mộng, người trên bàn rối rít liếc nhìn tay của Diệp Thư Hoa, sau đó rất là vui mừng phụ họa.

"Tiểu Muội học dùng đũa lúc nào vậy?"

"Đúng vậy, anh nhớ Tiểu Muội vẫn luôn không biết dùng đũa."

"Hôm nay lại có thể dễ dàng gắp được thịt lên như vậy, thật sự rất giỏi."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.