Cuộc giao dịch này tiến hành đến lượt thứ ba, rốt cuộc có người nhìn không nổi từ xa cắt đứt, xa xa truyền đến một giọng nói dịu dàng như nước: "Anh Tống, anh còn chưa trở về sao?"
Vào giờ phút quan trọng như vậy, Diệp Thư Hoa bị sự bắt chuyện này làm sợ hết hồn, trái lại Tống Thanh Huy lại bình tĩnh nhìn cô, tỏ ý cô tiếp tục.
Diệp Thư Hoa cũng chỉ biết nghe lời, nhặt hai viên kẹo cuối cùng trong lòng bàn tay anh.
Giọng nói truyền đến chỗ bọn họ có chút xa, lúc bước chân nhã nhặn đến gần, tất cả đều đã kết thúc rồi.
Tống Thanh Huy thản nhiên ôm túi đồ, Diệp Thư Hoa thì cắm tay vào túi, giống như nhặt được một trăm triệu không nỡ chìa ra.
Chỉ là phản ứng hoàn toàn khác của hai người, trái lại có chút mờ ám, Thường Quyên Quyên tâm tư tinh tế, trước tiên quan sát người mình thích, lại lặng lẽ quan sát Diệp Tiểu Muội mấy lần. Cô ta có một loại dự cảm không tốt, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng thân thiện chào hỏi.
"Thì ra đồng chí Diệp Thư Hoa cũng ở đây, xin lỗi mới vừa rồi cách quá xa không nhìn thấy cô, chẳng qua cô và anh Tống đang nói chuyện gì vậy?"
DTV
Lời của Thường Quyên Quyên nghe vào thì rất thân thiện, nhưng thật ra giấu giếm huyền cơ, không dấu vết kéo gần khoảng cách với Tống Thanh Huy, hơn nữa còn loại bỏ Diệp Thư Hoa ra. Mặc dù Diệp Thư Hoa là một cô gái ngốc nghếch, nhưng cũng có thể hiểu được loại lời nói sắc bén này của cô ta. Chẳng qua bây giờ Diệp Thư Hoa đang nghĩ đến một đống kẹo thỏ trắng, nếu ăn tiết kiệm có thể ăn đến tết, vì vậy tâm trạng vô cùng tốt, không so đo chuyện này, chỉ cười híp mắt hỏi Tống Thanh Huy.
"Anh Tống, chuyện chúng ta vừa mới nói có thể nói cho đồng chí Thường không?"
Có lúc nói chuyện vô tình lại có hiệu quả hơn là cố ý nhiều lời, những lời này của Diệp Thư Hoa thành công làm cho Tống Thanh Huy im lặng, còn có chút mờ mịt không dễ phát hiện. Anh là ai? Anh ở đâu? Anh mới vừa làm ra giao dịch gì không thể cho người khác biết?
Người trong cuộc còn mê mang như vậy, huống chi là Thường Quyên Quyên, trong nháy mắt sắc mặt cô ta trắng bệch, chỉ sợ người mà mình cố gắng có được, trái lại bị cô gái nhỏ khắp chỗ không bằng mình cướp trước.
Chẳng qua vẻ mặt của Tống Thanh Huy đã an ủi cô ta rất nhiều, miễn cưỡng truy hỏi: "Anh Tống, có phải em đã làm phiền hai người nói chuyện lặng lẽ hay không?"
Vẫn là vì hậu di chứng lần trước say rượu để lại, gần đây Tống Thanh Huy luôn bị Thường Quyên Quyên dây dưa không dứt, cũng có chút hiểu biết đối với nữ đồng chí này, cô ta và bạn tốt Lý Kế Hồng là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Đồng chí Lý gây gổ khắp nơi, thật ra thì không hề tài giỏi như ở mặt ngoài, đều là mọi người không nguyện ý cãi nhau với cô ta mà thôi. Còn đồng chí Thường cho người ta cảm giác dịu dàng hiền lành, chưa bao giờ có mâu thuẫn với người khác, nhưng nếu nói đến nghệ thuật nói chuyện, dù có hai Diệp Tiểu Muội cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Giống như bây giờ, nhìn thì thấy vấn đề của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng nếu anh không phủ nhận, chỉ sợ danh tiếng của Diệp Tiểu Muội sẽ không còn nữa.
Làm sáng tỏ là chuyện nhất định, thật ra Thường Quyên Quyên không hỏi câu này, Tống Thanh Huy cũng sẽ làm rõ, dù sao xung quanh đây luôn có người đi qua đi lại, anh cũng không thể để cho cô gái ngốc bên cạnh này bị người khác hiểu lầm.
Nhưng anh không thích thủ đoạn mềm dẻo này của Thường Quyên Quyên.
Nhìn thì thấy Tống Thanh Huy có tính khí rất tốt, trên thực tế lại vô cùng có chủ kiến, hơn nữa ghét nhất là bị người khác gác trên đống lửa, cũng bởi vì vậy, hai năm này ở ký túc xá thanh niên trí thức, mọi người bàn tán về anh và Thường Quyên Quyên rất nhiều, trái lại anh càng thờ ơ, ngay cả hứng thú tiếp xúc tìm hiểu đối phương cũng không có.
Bây giờ cũng giống như vậy, Tống Thanh Huy khách sáo lễ độ cười nói: "Tiểu Muội đùa thôi, cô ấy nói chuyện cứ tinh nghịch như vậy, đồng chí Thường m đừng hiểu lầm."
Một Tiểu Muội, một đồng chí Thường, liếc một cái đã biết thân sơ xa gần, Thường Quyên Quyên cắn môi, có chút đau lòng vì thái độ hờ hững của anh. Chẳng qua mặt khác, cô ta lại yên tâm rất nhiều, tiếp tục dịu dàng hỏi: "Như vậy sao, bây giờ anh Tống phải đi về rồi?"
Tống Thanh Huy lắc đầu: "Tôi còn phải chờ Thẩm Tư Mặc, nếu đồng chí Thường sốt ruột có thể đi trước."
Tất nhiên Thường Quyên Quyên không sốt ruột, cô ta rất vui lòng có thể cùng Tống Thanh Huy chờ Thẩm Tư Mặc, đáng tiếc cô ta còn chưa kịp nói, Diệp Thư Hoa không chịu cô đơn đã cướp lời.
"Anh Tống, em cũng còn phải đợi mẹ em, chúng ta đi đến tiệm cơm nhà nước kia chờ đi."
Tống Thanh Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như hoa của cô, chậm chạp gật đầu: "Được."