Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 95: Chương 95



Đội trưởng Diệp cũng không trả lời, gật đầu với con gái, khách sáo với nhân viên kế toán: "Tiểu Muội không biết cái gì cả, không thêm rắc rối cho mọi người chứ?"

"Sao lại thêm rắc rối?" Chú Chí Căn cười, vừa đưa sổ sách cho đội trưởng Diệp nhìn, vừa khen không dứt miệng.

"Tiểu Muội ghi chép rất ngay ngắn, sau này nếu có công việt ghi chép, tôi cảm thấy đều có thể giao cho con bé."

Mặc dù đội trưởng Diệp cũng cảm thấy con nhà mình giáo dục không tệ, chẳng qua ông ấy là người nguyên tắc nên khiêm tốn thì khiêm tốn, còn chưa nhìn sổ sách, đã lắc đầu cười nói trước: "Con bé vẫn còn là con nít, chuyện quan trọng như vậy cũng không thể trông cậy vào con bé được."

Nghe đến chỗ này, Diệp Thư Hoa mới quyết định tha thứ cho chuyện cha nói cô gây thêm phiền phức khi chưa hiểu tình huống mới vừa rồi, cha đội trưởng vẫn có tác dụng.

Đội trưởng Diệp khiêm tốn xong, mới nghiêm túc kiểm tra thành quả lao động của con gái, đại khái rất hài lòng, nhìn xong, trên khuôn mặt nghiêm túc trước sau như một hiếm khi hơi mỉm cười, nhìn Diệp Thư Hoa nói: "Không tệ."

Diệp Thư Hoa nhân cơ hội thúc giục: "Vậy bây giờ chúng ta về nhà đi cha?"

"Không vội." Rốt cuộc cha đội trưởng cũng tỏ thái độ: "Cha và chú Chí Căn của con nói chuyện một chút đã."

Nói xong, đội trưởng Diệp quay đầu nói chuyện quan trọng với nhân viên kế toán.

Ở một bên Diệp Thư Hoa sững sờ, cha đội trưởng không vội về nhà, cô không thể ngu ngốc đứng chỗ này được.

Quả nhiên không có chuyện gì thì không nên tùy tiện thử nghiệm trình độ thân thiết của áo bông nhỏ! Một lần nữa Diệp Thư Hoa lại biết vậy đừng làm, nhàm chán đợi mấy phút, đúng lúc cha đội trưởng và chú Chí Căn nói đến một nửa lại yên lặng, cô vội vàng xen vào: "Cha, cha và chú Chí Căn từ từ nói chuyện, còn về trước."

Đội trưởng Diệp và nhân viên kế toán đang trò chuyện quan trọng, không phải là không chú ý đến con gái đứng ngồi không yên ở bên cạnh, chẳng qua là ông ấy không để ý mà thôi, nghe được lời của cô, mới có chút buồn cười quay đầu hỏi: "Vội trở về như vậy."

Diệp Thư Hoa ôm bụng gật đầu liên tục: "Con cũng sắp đói bụng đến nổ đom đóm mắt rồi..."

Chú Chí Căn nghe vậy cũng rất thông cảm: "Trách chú, kéo Tiểu Muội ở chỗ này ghi tên, bận rộn đến đêm, có thể không mệt không đói mới lạ."

Ông ấy nói như vậy trái lại đội trưởng Diệp cũng không nói nhiều nữa, chẳng qua hơi lo lắng nói: "Con cũng không có đèn pin, một mình cũng dám trở về?"

Diệp Thư Hoa nhìn bóng đêm vô tận cách đó không xa, thật có chút do dự.

Ở niên đại này, loại đèn đường hiện đại như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng đáng sợ hơn là nhà nhà cũng không có một chút ánh sáng nào, cả ngày hôm nay trời râm, lúc này trên bầu trời cũng không có chút trăng sáng nào, phía trước đơn giản chính là đưa tay không thấy năm ngón trong sách giáo khoa.

Diệp Thư Hoa không sợ đêm đen cũng không sợ ma, chỉ sợ không để ý té xuống đất như chó gặm bùn, vậy thì quá tổn hại hình tượng nữ thần của cô rồi. Chẳng qua nghĩ đến hương vị thêm mềm ngọt của khoai lang luộc, cô sinh ra sự dũng cảm vô hạn, cố chấp gật đầu: "Con có thể!"

Ngay ở trong đại đội của mình, lỡ như xảy ra chuyện gì chỉ cần la lên một tiếng, nửa cái đại đội cũng sẽ chạy ra giúp đỡ, đội trưởng Diệp cũng không lo lắng vấn đề an toàn, phất tay nói: "Vậy con đi về trước đi."

Diệp Thư Hoa vô cùng hưng phấn nói lời tạm biệt, sau đó từ từ đi về nhà.

Cha đội trưởng và chú Chí Căn đang nói chuyện quan trọng, cho nên đèn mỏ cũng vẫn sáng, gián tiếp chiếu sáng một đoạn đường ngắn về nhà cho Diệp Thư Hoa.

DTV

Đáng lẽ đoạn đường còn lại cô sẽ mò mẫm đi trong bóng tối, nhưng vận may của Diệp Thư Hoa luôn không tệ, bây giờ cũng không giống như vậy, đang ngâm nga hát đi mấy bước, phát hiện phía trước có người cầm đèn pin cũng đi về phía này.

Vận may quá tốt, chưa biết người đó là ai, Diệp Thư Hoa đã lớn tiếng gọi: "Người bạn phía trước xin chờ một chút, tôi muốn mượn ánh sáng một chút!"

Người tốt không biết tên này còn thật sự dừng lại, hơn nữa giơ tay lên cố gắng để cho đèn pin chiếu sáng được xa hơn.

Có ánh sáng thì dễ dàng hơn, Diệp Thư Hoa yên tâm chạy chậm đến chỗ người nọ, đến gần mới phát hiện thì ra đối phương không phải người đi đường, mà là thanh niên trí thức Tống cô nhớ mong, thật là vui càng thêm vui.

Diệp Thư Hoa nở nụ cười chào hỏi: "Anh Tống, trùng hợp như vậy."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.