Cô ta vẫn luôn biết Điền Đại Hữu không thích mình, còn cô em gái Điền Điềm này cũng không có mấy phần tình cảm với cô ta. Nhưng đều là người một nhà, tại sao lòng dạ bọn họ lại ác độc như thế, hoàn toàn không để ý cô ta có trở về hay không? Quyết tâm bỏ rơi cô ta sao?
Dường như Nhậm Thiên Tường bị vẻ sợ sệt không dám tin của Điền Tĩnh làm cho vui vẻ, anh ta cúi đầu hung hăng hôn miệng cô ta một cái: "Đau lòng à? Không phải còn có anh sao?"
Ánh mắt Điền Tĩnh lóe lên vẻ chán ghét, cô ta đánh hai cái: "Anh từ bỏ bảo bối?"
Khi nhắc đến hai chữ "Bảo bối", Nhậm Thiên Tường mới thoáng tỉnh táo lại, anh ta ôm Điền Tĩnh vào phòng, đặt cô ta lên đầu giường đặt gần lò sưởi, hai tay ôm ngực, nói: "Em có chắc là bảo bối đã bị Cố Nguyệt Hoài cất giữ không?"
Điền Tĩnh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bình tĩnh nói: "Tôi chắc chắn, chính là cô ta!"
Nếu như nói ban đầu nhìn không thấu, thì trong những ngày này ở trại lao động, cô ta cũng coi như là chân chính thấy rõ, nhân vật nữ chính Cố Nguyệt Hoài này hoàn toàn không ngu dốt giống trong sách viết, ngược lại còn rất mưu mô tính toán!
Tạm thời không nói đến chuyện Cố Nguyệt Hoài biết ở sân sau có chôn bảo bối từ lúc nào, nhưng người này lại đi trồng rau sớm, còn trùng hợp phát hiện cô ta đi đào bảo bối, cũng đủ để giải thích vấn đề, ngón tay vàng trong tiểu thuyết chắc chắn đã rơi vào tay Cố Nguyệt Hoài!
Đáng tiếc, lúc trước cô ta không biết ngón tay vàng trong sách nói là cái gì, nếu không cô ta đã có thể đã lên kế hoạch cẩn thận để cướp ngón tay vàng rồi, nhưng bây giờ, cô ta chỉ có thể thận trọng, chỉ cần chơi c.h.ế.t Cố Nguyệt Hoài thì còn sợ không lấy được ngón tay vàng sao?
Nhưng mà, điều quan trọng bây giờ không phải là thứ này, mà là những thanh niên trí thức về nông thôn.
Cô ta bị trì hoãn trong trại cải tạo lao động lâu như vậy nên chưa chuẩn bị được gì cho nạn đói năm, trong tay cô ta không có một chút lương thực nào thì làm sao mà sống?
Cố Nguyệt Hoài đáng chết!
Ánh mắt Điền Tĩnh tràn đầy thù hận, Nhậm Thiên Tường sờ môi, nhìn Điền Tĩnh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh rồi vươn tay vòng qua bờ vai mảnh khảnh của cô ta: "Em yên tâm, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một con thuyền, kiểu gì anh cũng sẽ giúp em."
Nghe anh ta nói vậy, trong mắt Điền Tĩnh lóe lên một tia chế giễu.
Giúp cô ta?
Nếu như không phải vì bảo bối trong tay Cố Nguyệt Hoài thì một gã đàn ông ích kỷ vô sỉ như Nhậm Thiên Tường sẽ giúp cô ta sao?
"Được rồi, đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau.” Nhậm Thiên Tường chân tay lóng ngóng mò mẫm trên người Điền Tĩnh, Điền Tĩnh cắn chặt răng, hung ác nói: "Cố Nguyệt Hoài ở sát vách, anh nhất định muốn cô ta phát hiện sao?"
Nhậm Thiên Tường nhướng mày, sắc mặt thay đổi hồi lâu, sau đó nói với vẻ xúi quẩy: "Hừ, giả vờ nghiêm túc."
Nói xong, Nhậm Thiên Tường quay người đi.
Khi anh ta thừa dịp bóng đêm rời đi, cơ thể căng cứng của Điền Tĩnh mới bình tĩnh lại.
Cô ta nhắm mắt lại, đưa tay chà mạnh những nơi vừa bị Nhậm Thiên Tường sờ, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn từng đợt trong lòng, dường như ký ức lại trở về cái đêm mưa lạnh lẽo trong trại cải tạo lao động ấy.
Ngày đó, lúc cô ta đi tiểu đêm thì bị Nhậm Thiên Tường dùng khăn tay tẩm Sevoflurane che miệng lại, kéo tới nơi hẻo lánh rồi làm nhục.
Khi đó, thậm chí Nhậm Thiên Tường còn muốn g.i.ế.c cô ta!
Nhưng làm sao cô ta có thể c.h.ế.t được? Cho dù xảy ra chuyện như thế này, cô ta cũng không thể chết! Cô ta xuyên qua không phải là để đi vào con đường cũ như trong tiểu thuyết, cô ta không thể kết hôn với Nhậm Thiên Tường được, nếu không về sau sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị bạo lực gia đình rồi sinh non!
Cô ta biết Nhậm Thiên Tường hợp tác với mình là vì bảo bối của nhà họ Cố.
Nhưng yêu cầu duy nhất của Điền Tĩnh là không thể nói chuyện này với bất kỳ ai, cô ta tuyệt đối không thể dính líu quan hệ gì với Nhậm Thiên Tường cả!
Một mặt Nhậm Thiên Tường lạnh lùng cười đồng ý, nhưng mà sau đó mỗi lần có cơ hội thì kiểu gì cũng sẽ chấm mút một phen, điều này thực sự khiến cô ta chán ghét đến cực điểm, một ngày nào đó, cô ta cũng phải thoát khỏi Nhậm Thiên Tường!
Trên người Điền Tĩnh bị sát khí dày đặc bao phủ, sau một lát, cô ta hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại.
--------------
Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyệt Hoài lại đi làm.
Ngay khi cô và Cố Đình Hoài đi ra ngoài, thì nhìn thấy Điền Tĩnh đang dọn dẹp ở sân bên cạnh.
Cố Đình Hoài nhìn Điền Tĩnh một cái, lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, đêm qua anh ấy về đến nhà cũng nghe nói Điền Tĩnh trở về, đúng như Cố Tích Hoài đã nói, cô ta thay đổi không ít.
Cố Nguyệt Hoài chỉ khẽ liếc qua một cái rồi không để ý nữa, sau đó đi về phía công xã.
Điền Tĩnh ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, hồi lâu sau, cô ta lại cúi đầu tiếp tục làm công việc trong tay, đợi chút nữa bắt đầu đi làm việc, trong nhà thiếu lương thực, mặc dù biết cuối năm mỗi nhà cũng không được chia bao nhiêu lương thực, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.
Hiện tại cô ta không có gì cả, số tiền duy nhất trên người cũng đã bị Nhậm Thiên Tường lấy mất.
Không biết qua bao lâu, Trần Nhân tới.
Cô ta đứng ngoài sân nhà họ Điền, nhìn Điền Tĩnh vốn đã từng quyến rũ xinh đẹp, ngay cả mình cũng phải ghen tị, nhưng bây giờ lại gầy da bọc xương, còn phải chịu mệt nhọc gánh nước giếng, quét bụi đất chồng chất trong sân.
Điền Tĩnh ngẩng đầu lên, khi nhìn đến Trần Nhân thì sửng sốt một lúc: "Tiểu Nhân, sao cô lại tới đây?"
Cô ta miễn cưỡng lên tinh thần, bước lên phía trước mở cổng hàng rào mời Trần Nhân vào cửa: "Trong nhà còn chưa dọn dẹp xong, cô ngồi tạm trong sân trước vậy, để tôi vào rót nước cho cô uống nhé?"
Trần Nhân không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt tha thiết của Điền Tĩnh rồi bỗng nhiên cười.
Điền Tĩnh khẽ giật mình, nụ cười trên môi đông cứng lại: "Tiểu, Tiểu Nhân, cô cười cái gì?"
"Cười cái gì à? Điền Tĩnh ơi là Điền Tĩnh, cô cũng có ngày hôm nay sao? Tôi vừa nghe nói cô từ trại cải tạo lao động trở về, nên cố ý tới nhìn người bạn cũ trước kia một cái, uống nước thì không cần đâu, tôi sợ bị sặc chết."
Lời này của Trần Nhân khó nén cay nghiệt, khi rơi vào trong tai Điền Tĩnh, sắc mặt cô ta trong nháy mắt trầm xuống.
Cô ta nói: "Tiểu Nhân, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng đó cũng là chuyện đã qua, chúng ta không phải bạn sao?"
Trần Nhân lắc đầu, cười nói: "Trước kia anh trai tôi che chở cho cô,nhưng bây giờ, không ai muốn nuôi cô phải không?"
Vừa nói đến Trần Nguyệt Thăng, ánh mắt Điền Tĩnh khẽ lóe lên, có lẽ, cô ta còn có thể vãn hồi một chút, một lần nữa lợi dụng tiểu đội trưởng đội sản xuất này một chút, vượt qua khó khăn trước mắt trước rồi tính sau.
Trần Nhân thấy cô ta không nói lời nào thì biết trong nội tâm cô ta không phải chuyện gì tốt.
Trần Nhân xua tay, lạnh lùng cười nói: "Anh trai tôi đã kết hôn rồi, cô đừng nằm mơ nữa."
Ngoài miệng nói việc vui kết hôn, nhưng lại không thấy một chút vui vẻ nào trong mắt Trần Nhân. Chưa kể Trần Nhân không thích một goá phụ như Lý Siêu Anh làm chị dâu, chỉ nguyên việc cô ta đã quấy cho trong nhà đến mức gà bay chó chạy, đã cảm thấy phiền phức vô cùng.
Lý Siêu Anh vừa gả đến đã bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến, ỷ vào trong bụng có đứa nhỏ nên suốt ngày la lối om sòm, chỉ huy cái này, sắp xếp cái kia, giống như mình đã làm chủ nhà họ Trần chủ rồi vậy.
Mà tinh thần anh trai cô ta cũng vô cùng sa sút, trong nhà không còn không khí của một gia đình công nhân kiểu mẫu đã từng nữa.
Tất cả những chuyện này đều do Điền Tĩnh!
Nếu như không phải Điền Tĩnh có ý định quyến rũ, thì anh của cô ta đã kết hôn với Cố Nguyệt Hoài từ lâu rồi, bây giờ cô ta đã có một chị dâu xinh đẹp đi làm ở Nhật Báo Quần Chúng, trong nhà không thiếu lương thực, không thiếu thịt, cuộc sống suôn sẻ biết bao nhiêu?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Trần Nhân nhìn Điền Tĩnh càng thêm oán hận.
Điền Tĩnh có chút khiếp sợ nói: "Kết hôn? Làm sao có thể? Anh ấy kết hôn với ai?"
Cô ta không ngờ mình chỉ đi hơn một tháng mà đại đội sản xuất Đạo Lao Tử lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cha và em gái cô ta dọn nhà rời đi, Trần Nguyệt Thăng kết hôn, đối với cô ta mà nói, mỗi một chuyện đều không kém gì sét bổ lên đầu.
Trần Nhân không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Vừa nãy cô có nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài không? Cô biết người ta đi đâu không?"
Hôm nay Trần Nhân tới đây chính là để khiến Điền Tĩnh không thoải mái, nếu muốn nói, chuyện có thể khiến cô ta khó chịu nhất, chỉ sợ không phải chuyện anh trai, mà là chuyện của Cố Nguyệt Hoài phải không? Cố Nguyệt Hoài sống càng tốt, có phải Điền Tĩnh càng đau khổ không đây?
Quả nhiên hô hấp của Điền Tĩnh trì trệ, cô ta có linh cảm rằng những gì Trần Nhân định nói tiếp theo không phải là điều mình muốn nghe.