Lúc Thôi Hoà Kiệt từ trong văn phòng đi ra, chỉ thấy bóng lưng Cố Nguyệt Hoài, gã vốn định gọi người lại, nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì quyết định không lên tiếng, hai người cũng chỉ mới gặp qua, không tính là quen thân.
Nhưng mà sau này nể mặt Lam Chương, gã có thể chăm sóc cô một chút.
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết suy nghĩ của Thôi Hoà Kiệt, cô trở về phòng làm việc của tổ biên tập số 3, Vạn Thanh Lam vội nói: "Nguyệt Hoài, tổng biên tập bảo cô qua đó làm gì thế? Có phải là giao công việc vẽ bản thơ cổ cho cô không?"
Bây giờ sách tranh thơ cổ của Nhật Báo Quần Chúng chính là miếng bánh thơm ngon mà mọi người đều biết. Người muốn chiếm được miếng bánh này không phải số ít, mà người có sức cạnh tranh lớn nhất không ai qua được Lưu Tường có bối cảnh và Cố Nguyệt Hoài có thực lực.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Thanh niên trí thức xuống nông thôn nên chúng tôi phải đi phỏng vấn."
Vạn Thanh Lam trợn tròn mắt: "Thanh niên trí thức xuống nông thôn thôi mà cũng phải đi phỏng vấn? Thanh niên trí thức gì mà có địa vị thế?"
Cô ấy làm việc trong Nhật Báo Quần Chúng đã lâu nên đương nhiên sẽ biết những cong cong quẹo quẹo ở nơi này. Trước kia thanh niên trí thức xuống nông thôn đã được phỏng vấn bao giờ đâu, cứ tùy tiện nhét đại vào xó xỉnh nào đó là xong việc, dù sao về sau những người này có muốn về thành phố cũng khó khăn.
Sao lúc này lại coi trọng như vậy, còn cố ý để bọn họ qua đó phỏng vấn nữa?
Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Là người đến từ thủ đô."
Cô biết rõ trong lòng, những người như Thôi Hoà Kiệt này cũng là vì nâng chân thối của Tống Kim An thôi, con trai của chủ tịch tỉnh, nói ra thì đúng là tên tuổi rất lớn, đăng lên báo cũng có thể hấp dẫn tiếng vang không nhỏ.
Về phần con ông cháu cha rơi vào cảnh khốn cùng như Yến Thiếu Ngu thì chỉ là một người đáng thương tiện thể mà thôi.
Nhưng mà bất kể như thế nào thì sáng sớm ngày mai là cô có thể nhìn thấy anh rồi.
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong cong, đuôi lông mày, khóe mắt đều là ý cười, trong nháy mắt tựa như xuân về hoa nở, không còn dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ ngày xưa nữa, khiến cho Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân phải mở to mắt để nhìn.
Vạn Thanh Lam nuốt một ngụm nước bọt: "Nguyệt Hoài, tâm trạng cô không tệ nha."
Cố Nguyệt Hoài cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Ừm."
Vạn Thanh Lam còn muốn hỏi gì đó nhưng Cố Nguyệt Hoài đã vùi đầu vào trong công việc.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Cố Nguyệt Hoài cũng không làm thêm giờ, cô phải trở về sửa soạn một chút, ngày mai là lần đầu tiên cô gặp Yến Thiếu Ngu ở đời này, cô muốn để lại một ấn tượng tốt cho anh.
Vạn Thanh Lam vốn định tán gẫu với Cố Nguyệt Hoài vài câu, ai ngờ quay đầu lại thì người đã đi.
Cô ấy không khỏi lầm bầm một câu: "Chạy nhanh như vậy, vội vàng đi gặp người yêu hả?"
*
Cố Nguyệt Hoài trở về nhà may quần áo trong đêm.
Từ khi cô trọng sinh đến nay, cô chưa bao giờ mua quần áo cho mình, thứ nhất, cô cảm thấy không cần thiết, thứ hai là muốn tiết kiệm một ít tiền. Những thứ cô mặc trên người đều là sửa từ quần áo rộng trước kia, không tính là vừa người, nhưng để giữ ấm thì dư xài.
Người ta thường nói con gái trang điểm vì người mình thương, mặc dù đời này Yến Thiếu Ngu còn chưa thể coi là “người thương” của cô, nhưng ở trước mặt người mình thích, ai cũng muốn biểu hiện thật tốt, cho dù chỉ là một chút chút. Cảm giác này hết sức phức tạp, cô chưa hề được trải nghiệm qua.
Trước kia cô thích Trần Nguyệt Thăng là vì cảm thấy bên trong đại đội sản xuất Đạo Lao Tử thì có anh ta là ưu tú nhất, gả cho anh ta nở mày nở mặt nhất. Sau này tiếp nhận Nhậm Thiên Tường là do anh ta trăm phương ngàn kế lấy lòng, sau khi chấp nhận số mệnh thì tự thôi miên bản thân.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến một người như thế này, tâm trạng tựa như bông hoa ngô đồng đang vui sướng đua nở.
Sau khi may xong quần áo, Cố Nguyệt Hoài lại tiến vào không gian Tu Di làm công việc thu hoạch và gieo hạt hàng ngày. Sau đó cô dùng nước giếng trong không gian tắm gội, mãi cho đến khi trên người thoang thoảng mùi thơm trái thì cô mới rời khỏi.
Cố Nguyệt Hoài nằm ở trên giường, nghĩ đến Yến Thiếu Ngu ở đời trước, lại chờ mong gặp mặt Yến Thiếu Ngu ở đời này, cô chậm rãi nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Cố Đình Hoài gõ cửa phòng Cố Nguyệt Hoài: "Bé ơi, em dậy chưa? Bé ơi?"
Khi anh ấy gọi lần thứ hai, cánh cửa mở ra từ bên trong, Cố Đình Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài đi ra khỏi phòng thì có chút sững sờ, mãi cho đến khi cô đi hấp nóng bánh bao thì anh ấy mới hồi phục tinh thần lại: "B... Bé à, hôm nay em... Hôm nay em có chút không giống mọi ngày."
Cố Nguyệt Hoài không ngẩng đầu lên: "Không giống? Không giống chỗ nào?"
Cố Đình Hoài gãi gãi đầu, trêu chọc nói: "Có chút khó tả, không giống trước kia lắm, chắc là do em mặc quần áo mới, không tệ, rất xinh đẹp, hợp với em."
Cố Nguyệt Hoài cười cười, cô ăn sáng với Cố Đình Hoài rồi đi đến công xã.
Khi cô đi ngang qua chỗ chăn nuôi, bí thư chi bộ Vương Phúc và chủ nhiệm Vương Bồi Sinh đã gọi người bắt đầu bố trí sân bãi, lụa đỏ hoa hồng, chậu rửa mặt mới tinh, d.a.o liềm, ki hốt rác, vân vân, đều chuẩn bị cho thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Những vật này đều là do công xã phụ cấp, chỉ sợ những thanh niên trí thức từ trong thành phố này không hài lòng.
Cố Đình Hoài có chút tò mò nói: "Hôm nay thanh niên trí thức sẽ về nông thôn à à?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Ừm."
Sáng sớm, ở cửa công xã không có ai cả, Cố Đình Hoài đưa người đến rồi quay trở lại, Cố Nguyệt Hoài thì vào Nhật Báo Quần Chúng, cô vào lấy đồ làm việc, sau đó cùng Bùi Dịch, Hoàng Bân Bân đi ra cổng công xã cổng chờ người.
Trên đường đi, Cố Nguyệt Hoài liên tiếp hấp dẫn những người khác quay đầu nhìn lại, nhưng cô cũng không để ý, chỉ về phòng làm việc lấy đồ của mình rồi đến văn phòng của Ngụy Lạc, quả nhiên Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân đã đợi ở đó.
Cô vừa bước vào cửa, ánh mắt Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân cũng không nhịn được bày ra.
Cũng không thể nói là thích nhưng yêu cái đẹp là bệnh chung của tất cả mọi người.
"Không cho anh nhìn!" Lưu Tường đứng bên cạnh Bùi Dịch hạ giọng, cắn răng tức giận nói một câu.
Cô ta vốn không muốn đi, cũng từ chối rồi, nhưng không chịu nổi có một người cha tốt đứng chung chiến tuyến với Bùi Dịch, nên đề phòng Cố Nguyệt Hoài nổi lên tâm tư gì đó với Bùi Dịch, Lưu Tường vẫn lợi dụng cha già nhà mình để chiếm một chỗ trong cuộc phỏng vấn.
Bùi Dịch mím môi, biểu cảm trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Ngụy Lạc nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút rồi đứng lên nói: "Nếu đã đến cả rồi, vậy thì chúng ta đi thôi."
Bà ấy dẫn một đoàn người ra cổng công xã.
Cố Nguyệt Hoài đi cuối cùng, sau khi đến nơi, cô lẳng lặng ôm bàn vẽ, chờ nhóm thanh niên trí thức tới.
Lưu Tường quay đầu lại, dữ tợn lườm Cố Nguyệt Hoài một cái: "Ăn mặc trang điểm lộng lẫy cho ai xem!"
Cố Nguyệt Hoài cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn cô ta một chút, môi đỏ cong lên một độ cong giống như cười mà không phải cười: "Dù sao cũng không phải là cho cô xem."
Khóe miệng Lưu Tường giật một cái, chỉ cảm thấy m.á.u trong người dâng lên, trong nháy mắt mặt cô ta đỏ bừng: "Cô!"
Khi hai người nói chuyện, một chiếc xe bán tải gầm rú từ phía xa lao tới.
Trên xe thùng xe bán tải màu xanh quân đội có thanh niên trí thức xuống nông thôn đang ngồi, trước n.g.ự.c mỗi người đều đeo một bông hoa hồng lớn, trông có chút không khí vui vẻ. Khi chiếc xe dừng lại bên cạnh Ngụy Lạc, Thôi Hoà Kiệt thò đầu ra khỏi xe bán tải: "Tổng biên tập Ngụy, mọi người lên xe đi!"
Ngụy Lạc đáp lời sau đó gọi mấy người Cố Nguyệt Hoài lên xe.
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, đi theo Ngụy Lạc lên xe.
Cô quét một vòng, những thanh niên trí thức ngồi trên xe đều là những gương mặt quen thuộc từ đời trước, chẳng qua hiện tại bọn họ vẫn còn có vẻ hơi non nớt ngây ngô.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại trên người đàn ông đang ngồi ở trong góc.
Anh cúi đầu, tóc mái trên trán đã che khuất nét mặt của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đường nét sâu thẳm.
Chiếc xe bán tải không rộng rãi lắm, hai chân thon dài của anh duỗi trên lối đi, dường như không có chỗ để đặt, đôi ủng lính nhảy dù bằng da màu đen lấm lem bùn đất càng tăng thêm chút khí chất.
Hai tay anh đặt trên đầu gối, lòng bàn tay quấn một lớp gạc dày thấm máu, dường như còn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tươi trong không khí.
Cố Nguyệt Hoài khẽ cắn môi đỏ, cô muốn đi lên phía trước, nhưng nghĩ đến bản tính đa nghi của Yến Thiếu Ngu thì cuối cùng vẫn ổn định tâm trí rồi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Lạc, nhưng lực chú ý của cô vẫn luôn đặt trên người đàn ông ở trong góc.
Yến Thiếu Ngu, Thiếu Ngu.