Điền Tĩnh sợ hãi ngước mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, Tống Kim An.
Chào anh, Tống Kim An.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Điền Tĩnh và Tống Kim An thấp giọng nói chuyện với nhau, không nhịn được nhíu mày, hóa ra ngay từ ban đầu hai người này đã mờ ám với nhau, tên Tống Kim An này đúng là thương hoa tiếc ngọc.
Ăn cơm xong, buổi phỏng vấn lại tiếp tục.
Thế nhưng trước khi phỏng vấn, Điền Tĩnh dọn dẹp bàn ăn, mấy thanh niên tri thức thì thu dọn hành lý, mấy người của Nhật Báo Quần Chúng tụ lại với nhau bàn về thành quả của buổi trưa hôm nay.
Ngụy Lạc nghe Cố Nguyệt Hoài và Bùi Dịch nói chuyện, lại nhìn Hoàng Lịch viết bản thảo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có những tài liệu thực tế ở đây, cuối cùng có thể đồng thời xuất bản một bản tin tức tuyệt vời, còn về phần Lưu Tường, không cần nhắc tới cũng được.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Ngụy Lạc nói: “Mọi người cũng biết những thanh niên tri thức từ thủ đô tới đây đều có bối cảnh đáng gờm, tòa soạn của chúng ta cử hai người tới, tiếp xúc gần với bọn họ, thuận lợi lấy tin bất cứ lúc nào, hai người ai đồng ý?”
Ngụy Lạc vừa dứt lời, trên mặt Lưu Tường lộ vẻ khiếp sợ: “Có nhiệm vụ? Thế chẳng phải còn phải tiếp tục ở lại sao?”
Tuy nói nơi này cách công xã không xa, thế nhưng nông thôn vẫn là nông thôn, nào có thể tốt như trong thành chứ? Huống chi ở một nơi có điều kiện gian khổ thế này, đám thanh niên tri thức thi thoảng còn tranh chấp đánh nhau, lỡ như khiến cô ta bị thương thì sao đây?
Sắc mặt Ngụy Lạc trở nên nghiêm túc, vuốt cằm nói: “Ừ, phải ăn ở cùng mấy thanh niên tri thức.”
Nhật Báo Quần Chúng cũng xem như một tổ chức nhà nước, một nhánh quan trọng của quốc gia, phải luôn luôn nắm giữ những tin tức và diễn biến mới nhất. Tuy nói đám thanh niên tri thức này không có năng lực cá nhân tốt, thế nhưng trong tương lai, từng người từng người bọn họ đều đại diện cho phía chính phủ, không thể xử lý nhẹ nhàng được.
Trong lòng Lưu Tường cảm thấy bất mãn với quyết định của tổ chức, trên mặt cũng biểu hiện ra vô cùng rõ ràng.
Cô ta đưa tay lắc lắc tay áo Bùi Dịch, bảo anh ta lên tiếng từ chối.
Bùi Dịch còn chưa kịp mở miệng, Cố Nguyệt Hoài đã đồng ý: “Chủ biên, tôi đồng ý ở lại.”
Đại đội sản xuất Đại Lao Tử này vốn là nhà của cô, bây giờ Yến Thiếu Ngu cũng tới đây rồi, cô còn muốn tìm cơ hội để anh và Thiếu Đường nhận nhau, đương nhiên không thể không đến gần anh, huống chi Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng đang ở đây, tiện thể canh chừng hai người này luôn.
Nếu có cơ hội, thế đương nhiên cô phải cố gắng tranh thủ rồi.
Đương nhiên, cho dù không chiếm lấy, e rằng cũng chẳng có ai tranh với cô, dù sao xét theo một cương vị, cũng chỉ có mình Lưu Tường có thể tranh với cô, thế nhưng đáng tiếc thay, cô ta hoàn toàn không có hứng thú với công việc này, chỉ có chê bai mà thôi.
Ngụy Lạc hài lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, vuốt cằm nói: “Được, vậy thì Tiểu Cố, còn…”
Ánh mắt bà ấy nhìn về phía Hoàng Bân Bân và Bùi Dịch, hai người này vẫn chưa quyết định xem ai sẽ ở lại, vừa định lên tiếng đã nghe Bùi Dịch nói: “Chủ biên, tôi đồng ý ở lại, tôi là người chụp ảnh cho tòa soạn, mỗi tuần đều có thể cung cấp một ít hình ảnh cho đơn vị.”
Ngụy Lạc rơi vào trầm tư, thật ra bà ấy muốn Hoàng Bân Bân ở lại nhiều hơn, dù sao anh ta cũng chuyên về lĩnh vực nghệ thuật, Hoàng Lịch là biên tập văn bản, có thể thuật lại cảnh tượng làm việc thường ngày của mấy thanh niên tri thức.
Hơn nữa, xét theo một hướng khác, biên tập hình ảnh và biên tập mỹ thuật có hơi giống nhau.
Bởi vì nhận ra được sự do dự và chần chừ của Ngụy Lạc, Bùi Dịch lại đưa ra một liều thuốc mạnh, trịnh trọng nói: “Chủ biên cứ yên tâm, ở tòa soạn của chúng ta đã lâu, tôi cũng có nền tảng về việc viết bài, sẽ không để bà thất vọng đâu.”
Anh ta đã nghe ngóng được, tương lai của mấy thanh niên trí thức này là vô hạn, huống chi đơn vị lại xem trọng mấy thanh niên trí thức này như thế, giao lưu với bọn họ chỉ có tốt chứ không có xấu, cũng chỉ có Lưu Tường không nhận ra điều này.
Lưu Tường vốn đang khiếp sợ, vừa nghe thấy cả người cũng cảm thấy kinh sợ, khó tin nói: “Bùi Dịch!”
Bùi Dịch mấp máy môi, giọng điệu nghiêm túc nói: “Lưu Tường, công việc quan trọng hơn.”
Ngụy Lạc nghe thấy anh ta nói thế, không còn lý do gì để từ chối nữa, gật đầu nói: “Được rồi, vậy cậu và Tiểu Cố ở lại đây đi, tiền lương sẽ được chi trả như bình thường, nhưng mỗi tuần hai người đều phải cung cấp những tài liệu thực tế mới nhất về các thanh niên tri thức về cho tòa soạn.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng chủ biên.”
Tinh thần Bùi Dịch cũng trở nên phấn chấn, lên tiếng: “Tôi biết rồi, chủ biên.”
*
Ở bên kia, Yến Thiếu Ngu xách hành lý vào phòng.
Trong phòng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, vừa vào cửa đã nhìn thấy một chiếc nồi nấu lớn, bên bệ bếp chất một đống gỗ lớn.
Sát bên bệ bếp chính là chỗ ngủ, mấy người Tống Kim An đã dọn dẹp sạch sẽ giường ngủ, chiếc giường lớn rộng rãi, mười người ngủ trên đó cũng dư sức.
Yến Thiếu Ngu đi tới chỗ trống, cách thật xa mọi người, biểu hiện tinh tế việc bản thân không hợp với mọi người.
Các ngón tay anh được bọc kín, hành động bất tiện, thế nhưng chiếc giường lại êm ái lạ thường, thoạt nhìn có thể thấy anh thường làm việc này, còn bằng phẳng hơn so với mấy người Tống Kim An, ngay cả chăn cũng được gấp lại vuông vức, gọn gàng.
“Hừ.” Hoàng Thịnh nhìn một cái, trong lòng bất mãn, hừ lạnh một tiếng rồi ra cửa.
Tống Kim An thở dài, đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng nói: “Thiếu Ngu, Thiếu Ưng và Thiếu Li được phân tới khác đại đội bất ngờ, chắc hẳn chẳng liên quan gì với các chỉ đạo viên, anh mở rộng lòng mình hơn đi, xem thử có thể tìm lại cơ hội khác không.”
Tay Yến Thiếu Ngu hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn Tống Kim An một cái.
Con ngươi anh đen nhánh, tựa như một khe rãnh sâu không thấy đáy, tiếng nói có hơi nghiền ngẫm xen lẫn tiếng cười nhạo: “Cơ hội? Cơ hội gì cơ? Anh có cần giúp một tay không?”
Tống Kim An trầm mặc.
Lần trước anh ta đã đồng ý sẽ đi tìm Thiếu Đường về, thế nhưng đã qua lâu như thế, chẳng có chút tăm hơi nào.
Yến Thiếu Ngu cười lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm cởi giày ống, cứ thế leo lên giường nằm, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói của Phan Nhược Nhân: “Anh họ, anh họ!”
“Tới đây!” Tống Kim An đáp một tiếng, nhấc chân rời khỏi phòng, nhìn Phan Nhược Nhân đang thở dốc, nhíu mày hỏi: “Nhược Nhân, ở đây không phải đang ở nhà, đừng có thoải mái như thế.”
Bởi vì tính tình tiểu thư của mình, Phan Nhược Nhân rất ít khi ra ngoài một mình, thế nên anh ta cũng đoán được cô ta sẽ có phản ứng gì khi ở trong nhà như vậy.
“Không phải, anh họ, là Cố Nguyệt Hoài của Nhật Báo Quần Chúng cô ta sẽ ở lại cùng chúng ta!” Bởi vì nói tới chuyện này, Phan Nhược Nhân cũng sắp nổi điên rồi.
Cô ta vừa bất đắc dĩ thu dọn xong chăn nệm, Cố Nguyệt Hoài kia đã vào phòng chiếm lấy một vị trí, lên tiếng nói sẽ ở cùng bọn họ, vốn đã có một Lam Thiên từ thủ đô tới khiến người khác khó chịu, bây giờ lại còn có cả Cố Nguyệt Hoài!
Cố Nguyệt Hoài này, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đã cảm thấy vô cùng chán ghét, quản nhiên đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tống Kim An cũng có chút kinh ngạc: “Cô ấy cũng ở lại chỗ của mấy thanh niên tri thức?”
Phan Nhược Nhân tức giận dậm chân, vẻ mặt vô cùng mất hứng lên tiếng: “Đúng thế, anh họ, anh mau đi nói với chủ biên một chút đi hoặc là hỏi vị hướng đạo đó một chút, rốt cuộc có chuyện gì? Em không muốn ở cùng người lạ!”
Tống Kim An nhíu mày, không đồng ý nhìn Phan Nhược Nhân: “Nhược Nhân, làm người sao có thể ích kỉ như thế chứ? Ở đây cũng không phải nhà em, ra khỏi nhà việc nên làm nhất chính là bao dung, nếu không sao có thể sống chung hòa thuận được chứ?”
Phan Nhược Nhân nghe thấy câu này, vẻ mặt càng đen hơn.
Lúc này, Bùi Dịch đi tới nhìn Tống Kim An, có lòng cười nói: “Thanh niên tri thức Tống, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng ăn ngủ cùng, mong được chỉ giáo nhiều hơn, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, có thể trở thành bạn tốt, đồng chí tốt!”
Anh ta nói đây là quyết định của tòa soạn, Tống Kim An nghe thế cũng cười bắt tay anh ta một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang đứng bên cạnh Ngụy Lạc, trong lòng xúc động, cũng không biết là cảm giác gì, chỉ biết là từ nay về sau từ giờ sẽ sống chung với cô, trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng khó hiểu.