Ánh mắt Điền Tĩnh chợt u ám, tay cầm dưa muối bỗng siết chặt.
Cô ta vẫn luôn không hiểu được đó là rốt cuộc có phải ở sân sau của
nhà họ Cố có kho báu của ông bà đời trước để lại đã rơi vào tay của Cố Nguyệt Hoài từ lâu rồi hay không? Nếu là như thế thì bàn tay vàng trong tiểu thuyết kia rốt cuộc là gì? Vì sao Cố Nguyệt Hoài không lộ ra một tí sơ hở nào?
Cuộc sống của nhà họ Cố cũng không được tốt lắm. Nếu cô có kho báu vì sao không mang đi bán để giúp cho cuộc sống ở trong nhà càng thêm tốt hơn?
Trong lúc còn đang suy tư, có một người đàn ông từ bên trong đi ra cửa.
Vóc dáng của anh cao gầy, ngoại hình tuấn tú, khí thế mạnh mẽ so với khí chất dịu dàng như ngọc của Tống Kim An, hiển nhiên càng giống nam chính.
Điền Tĩnh hơi sửng sốt, đây là Yến Thiếu Ngu?
Đương nhiên cô ta biết người này, trong tiểu thuyết đã từng nhắc sơ lược về đây là một nam phụ nhỏ, tác giả cũng không dành nhiều bút mực để tả về người này, nhưng mà trong nhà anh rất khá giả, đáng tiếc đã xuống dốc.
"Nè, đồ ăn sáng." Cố Nguyệt Hoài đưa túi lưới trong tay cho Yến Thiếu Ngu cũng không nói nhiều cứ thế xoay người rời đi.
Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu thản nhiên, anh ngước mắt nhìn thoáng qua Điền Tĩnh đang đứng ở một góc sau đó quay người đi vào nhà.
"Cố Nguyệt Hoài đến đây đưa đồ ăn sáng cho Yến Thiếu Ngu?" Điền Tĩnh có chút sợ run, có loại ảo giác lúc chưa tỉnh ngủ.
Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu? Đây là tình tiết kỳ quái nào thế?
Trong ánh mắt của Điền Tĩnh ánh lên vẻ vô cùng kinh hãi, trong tiểu thuyết kia vốn dĩ hai người rất ít khi xuất hiện cùng nhau mà.
Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra điều gì? Cô ta lại bỏ lỡ chuyện gì sao? Có chuyện gì mà cô ta không biết đúng không? Vì sao Cố Nguyệt Hoài không cùng nam chính là Tống Kim An ở bên nhau, ngược lại là cùng với một nam phụ nhỏ bé như Yến Thiếu Ngu này có quan hệ thân thiết thế này?
Cốt truyện của tiểu thuyết thật sự đã thay đổi, vậy những kiêu ngạo vì mình biết trước mọi chuyện của cô ta liệu rằng có còn hữu ích hay không?
Sắc mặt Điền Tĩnh khó coi, hai tay nắm chặt mép bát, xương ngón tay có chút xanh mét.
Lúc này, bác gái Lưu bưng một mâm đồ ăn cuối cùng lại đây, nhìn thấy Điền Tĩnh sững sờ đứng yên tại chỗ thì tức giận nói: "Làm cái gì thế, cô còn không nhanh mang dưa muối vào trong đi? Làm ảnh hưởng đến việc ăn cơm của nhóm thanh niên trí thức thì cô có chịu trách nhiệm được không?"
Điền Tĩnh hoàn hồn, cúi đầu đi vào trong phòng.
Một nhóm thanh niên trí thức đang càu nhàu, đồ ăn sáng chỉ có bốn món rau xanh cộng thêm một cái dĩa dưa muối nhỏ, một giỏ bánh ngô, cảm giác toàn đồ ăn khô, cháo cũng được nấu từ gạo lức, mấy món này bọn họ ở Thủ Đô cũng không nếm qua.
Yến Thiếu Ngu không ngồi chung với bọn họ, anh cầm túi lưới ngồi ở một bên, lúc mở cà mèn ra, bên trong là bánh kếp trứng, còn được trang trí bằng một ít hành thái nhỏ, vừa mở ra đã có một mùi thơm ngào ngạt bay ra.
Anh khẽ nhíu mày, chỉ hai đồng thôi sẽ không thể ăn bánh kếp trứng mỗi ngày, nếu mỗi ngày đều ăn theo tiêu chuẩn như vậy, anh tính toán thử một tí, quả thật chén cơm này của Cố Nguyệt Hoài anh ăn không nổi.
Yến Thiếu Ngu lấy bánh kếp trứng ra, trong cà mèn còn có cháo gạo lứt nóng hổi.
Anh mím môi, trong lòng khẽ thở phào, cũng may món cháo này được nấu từ lương thực phụ, nhưng lúc đưa lên húp một ngụm thì lông mày anh lại vô thức khẽ nhíu lại. Cháo này được nấu rất bày bản, gạo đều nở đều, lúc ăn vào miệng lại cảm giác ngọt ngào giống như có đường.
Đường sao?
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, sau đó húp từng ngụm cháo rồi bắt đầu ăn bánh kếp trứng.
Hương thơm của bánh kếp trứng tỏa khắp nơi, khiến cho nhóm thanh niên trí thức miệng đều chảy nước miếng.
Lúc Phan Nhược Nhân và Lam Thiên đi tới thì nhìn thấy nhóm thanh niên trí thức đang quan sát Yến Thiếu Ngu ở một bên.
"Nhìn cái gì thế?" Phan Nhược Nhân nhíu mày, thoáng nhìn qua cẩn thận đánh giá một chút, cô ta cũng nhìn ra đồ ăn của Yến Thiếu Ngu ăn không giống với bọn họ, mùi rất thơm, chỉ cần động não một tí cũng biết đồ ăn đó có liên quan đến Cố Nguyệt Hoài.
Cô ta cắn chặt răng, kéo cái ghế một cách thô bạo khiến cho nó phát ra âm thanh chói tai
Mắt thấy mấy người nhóm Hoàng Thịnh còn đang nhìn về phía bên đó, Phan Nhược Nhân tức giận nói: "Còn không lo ăn nhanh đi? Phải lập tức tập hợp đấy."
Tống Kim An phụ họa nói: "Nhanh ăn đi."
Tác phong của Yến Thiếu Ngu nhanh nhẹn, nhanh chóng ăn xong sau đó đi rửa sạch cà mèn rồi anh lập tức đi đến bên ngoài chỗ ở của nữ thanh niên trí thức.
Anh gọi: "Đồng chí Cố."
Cố Nguyệt Hoài đang thu dọn bản vẽ và giấy bút rồi đi ra khỏi phòng nhận lấy cà mèn từ trong tay của Yến Thiếu Ngu, hỏi: "Đồ ăn có hợp khẩu vị của anh không? Nếu anh muốn ăn món gì cũng có thể nói với tôi."
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, đôi mắt hoa đào đen láy nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, sau một lúc lâu, khẽ thấp giọng nói: "Về sau không cần nấu cơm cho tôi nữa, tôi sẽ tự tìm cách."
Thay vì lợi dụng một cô gái, chi bằng anh mua lương thực về tự mình nấu.
Nụ cười ở trên gương mặt của Cố Nguyệt Hoài chợt tắt, cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng nói bình tĩnh: "Mỗi ngày tôi đều nấu cơm, không phải chỉ nấu cho một mình anh, tôi còn muốn chăm sóc cho người nhà của mình, dù sao cũng không thể vì nấu cho anh một bữa mà khiến cho cha và anh của tôi chịu thiệt, đúng không?"
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, lời này hình như nghe ra cũng có lý.
Mới đầu là anh cảm thấy tay nghề bếp núc của Cố Nguyệt Hoài không tệ, hơn nữa tiền ăn chỉ có hai đồng cũng rất rẻ, nhưng hôm nay nghĩ kỹ lại cũng thấy có hơi bất tiện, sau này vẫn không nên làm phiến đến cô.
Yến Thiếu Ngu nói: "Là tôi suy nghĩ không chu đáo, sau này đồng chí Cố không cần nấu cơm cho tôi nữa."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cái người này thật là, vừa thẳng thắn lại khó gần.
Bỗng nhiên cô mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Như vậy đi, nếu anh không muốn tôi đưa cơm vậy anh đến nhà tôi ăn cũng được."
Yến Thiếu Ngu thờ ơ nhìn cô, cũng không cảm thấy câu đó có gì buồn cười, những gì nên nói anh cũng đã nói hết, tiền ăn cũng đã đưa, nhất thời anh không muốn hủy bỏ nên cũng sẽ không đòi lại.
Cố Nguyệt Hoài thấy bóng lưng kiên định của Yến Thiếu Ngu, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời.
Kiếp trước người quay lưng với anh là cô, kiếp này mọi chuyện thật sự đã được đảo ngược.
Thôi được rồi, dù sao cô không tin người này sau khi nhìn thấy Thiếu Đường thì vẫn còn bướng bỉnh được như thế.
Cố Nguyệt Hoài mấy máy môi, lúc xoay người thì phát hiện ra Điền Tĩnh đang đứng ở một góc rình trộm qua bên này.
Đôi mắt cô u ám, bỗng nhiên nở một nụ cười tươi, rõ ràng là cười nhưng lại không thấy được sự thân thiện là mấy.
Điền Tĩnh giống như bị kim đâm, vội trốn sang một bên, tim đập thình thịch.
Đợi đến lúc cảm xúc bình phục, Điền Tĩnh lại thăm dò nhìn lại thì Cố Nguyệt Hoài đã đi rồi, mặt cô ta có chút ảm đạm, không nhịn được mà dùng sức cắn môi, sau khi nhiều lần bị Cố Nguyệt Hoài dày vò, cô ta đối với người này bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cô ta đã xuyên đến đây, đứng ở góc nhìn của người thứ ba, thế mà lại không đấu nổi với một người dân ở đây, đúng là trò cười cho mọi người.
Thật sự cô ta cũng khiến cho cô gái mình xuyên vào mất hết mặt mũi.
Có điều, cô ta có thể nhìn được rõ ràng những chuyện vừa mới xảy ra, hình như Cố Nguyệt Hoài thích Yến Thiếu Ngu?
Cố Nguyệt Hoài là nữ chính, sao không thích nam chính giống như Tống Kim An mà lại đi thích một nam phụ không có danh tiếng. Nội dung của cốt truyện bị thay đổi đến mức này, đối với cô ta mà nói không biết là chuyện tốt hay là tai họa?
Nhưng mà dưới góc độ của người xem, Cố Nguyệt Hoài không thích Tống Kim An thì người cạnh tranh mạnh nhất của cô ta đã không còn, muốn tóm được Tống Kim An cũng chỉ là vấn đề thời gian. Như vậy thì hình như cũng không phải là chuyện xấu.
Điền Tĩnh tính toán trăm bề, một lúc sau ánh mắt cô ta chợt lóe sáng.
Lúc này, tiếng chuông của công việc ở đầu thôn vang lên.
Điền Tĩnh bình tĩnh lại, cũng chuẩn bị đến đầu thôn để tham gia lao động tập thể.
Trên danh nghĩa cô ta là giúp việc bếp núc, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, thế nên cô ta cố ý xin Vương Phúc được tham gia lao động cùng với nhóm thanh niên trí thức, không từ bỏ một cơ hội nhỏ để được tiếp xúc thân mật với Tống Kim An, ngày ngày tiếp cận, cơ hội trở mình luôn nằm trong bàn tay.
Về phần Cố Nguyệt Hoài, ha ha, cô thích Yến Thiếu Ngu sao?
Cô càng muốn cái gì thì cô ta sẽ không để cô được toại nguyện.