Cố Nguyệt Hoài giao Yến Thiếu Đường cho Cố Tích Hoài, nhìn anh ấy bằng ánh mắt cảnh giác, không nói lời nào.
Cô quay đầu lại nhìn Yến Thiếu Ngu: “Thanh niên trí thức Yến, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói đi, Thiếu Đường sợ kìa.”
Yến Thiếu Ngu sa sầm mặt mày, nhìn Yến Thiếu Đường đang bị Cố Tích Hoài bế trong lòng bằng ánh mắt u ám, sải một bước dài, vén rèm đi ra ngoài trước. Cố Nguyệt Hoài theo sau, lúc đi vẫn không quên dặn dò: “Anh ba, dọn sạch gà vào.”
Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ phức tạp, đã tới lúc nào mà vẫn còn tâm trạng ăn gà?
Yến Thiếu Đường bám cổ Cố Tích Hoài, ê a gọi to: “Chị ơi.”
Tiếng gọi bi bô của cô bé kéo lại tâm trí của Cố Tích Hoài, anh ấy nheo mắt ngắm nghía cô nhóc xinh xắn này. Nghĩ tới suy đoán của mình, anh ấy không khỏi cảm thấy bất lực và muốn cười khổ, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
*
Yến Thiếu Ngu đứng ở ngoài sân, lông mày nhíu chặt, đôi mắt hoa đào lập loè ánh sáng.
Lúc này, cảm xúc trong anh hết sức phức tạp, rất khó làm rõ. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, anh đã tìm thấy Yến Thiếu Đường, vả lại cô bé còn bỗng nhiên hết ngốc. Điều này làm anh hết sức bất ngờ và vui mừng khôn tả. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều là Cố Nguyệt Hoài? Phải chăng cô có ý khác với anh, vì vậy mới ủ mưu tính kế từ lâu?
Cố Nguyệt Hoài ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Yến Thiếu Ngu, cô không khỏi thầm thở dài. Cô biết đối phương đang suy nghĩ lung tung, không còn duy trì được sự bình tĩnh vốn có nữa.
Cố Nguyệt Hoài lại gần Yến Thiếu Ngu, nhìn anh với ánh mắt dò xét: “Thanh niên trí thức Yến, anh biết Thiếu Đường à?”
Không đợi Yến Thiếu Ngu trả lời, cô bỗng nhíu mày, tự nói: “Thiếu Ngu, Thiếu Đường, đến cả cái tên của hai người cũng rất giống nhau, thậm chí ngoại hình còn…” Cô thoáng khựng lại, biểu cảm đột nhiên thay đổi: “Không lẽ anh là người thân của con bé?”
Cố Nguyệt Hoài ra vẻ “sửng sốt” mà nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, cố gắng diễn kịch. Nhưng khi diễn trò mèo trước mặt Yến Thiếu Ngu, cô không khỏi cười khổ trong lòng, chỉ mong rằng chuyện này có thể trôi qua một cách trót lọt và suôn sẻ, làm cho quan hệ giữa cô và Yến Thiếu Ngu tiến thêm một bước.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, nhìn lại Cố Nguyệt Hoài, gằn từng chữ: “Tại sao cô biết cô bé tên là Thiếu Đường?”
Cố Nguyệt Hoài không hề khách khí mà trừng mắt ngược lại: “Tất nhiên là Thiếu Đường tự nói.”
“Tự nói?” Yến Thiếu Ngu nhích lại gần sát Cố Nguyệt Hoài, đôi đồng tử đen như gỗ mun dường như đang khoá chặt cô, không bỏ sót bất kì biểu cảm nào của cô. Giọng điệu của anh nghe rất quyến luyến, như được rót ra từ đầu lưỡi, nhưng giữa đôi lông mày lại bốc lên vẻ phẫn nộ.
Đột nhiên, giọng anh trở nên nghiêm nghị như băng lạnh, chứa đầy sự căm hận: “Chính cô, cô là người bắt cóc Thiếu Đường?”
Anh ta dám chắc rằng Yến Thiếu Đường bị bọn mẹ mìn bắt cóc, dẫu sao thì cô bé cũng là đứa ngốc từ nhỏ, vừa gặp người lạ đã sợ hãi, làm sao có thể lặng lẽ rời khỏi thủ đô? Nhưng, có thể là mẹ mìn ư?
Yến Thiếu Ngu nghĩ đến Yến Thiếu Đường vừa được mình bế lên, thân mình cô bé khá nặng tay, mặc áo bông và giày vải mới tinh, anh chỉ biết im lặng.
Cố Nguyệt Hoài biết đối phương sẽ nghi ngờ, cô lập tức ra vẻ tức giận: “Anh cho tôi là gì? Mẹ mìn hả? Yến Thiếu Ngu, muốn nói gì cũng phải có bằng chứng. Cả đời này tôi chưa từng đến thủ đô, làm sao bắt cóc được Thiếu Đường?”
“Tôi nói cho anh biết, tôi gặp Thiếu Đường ở thành phố Chu Lan! Anh đừng dùng lòng dạ nhỏ nhen của mình để nghi kị tôi!”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài sắc như dao, nhân tiện kể lại chuyện cô đung phải bọn buôn người lúc ở thành phố Chu Lan cho đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Cô phẫn nộ lườm Yến Thiếu Ngu, làm bộ đường đường chính chính, nói: “Đầu đuôi câu chuyện là vậy đấy. Tôi hăng hái làm việc nghĩa, còn được cảnh sát thành phố Chu Lan khen ngợi, vì sao qua lời anh lại trở thành mẹ mìn thế này?”
Nhìn thấy vẻ nén giận và ánh mắt phẫn nộ rúng động lòng người của Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt Yến Thiếu Ngu trở nên tái nhợt.
Anh suy đoán ra vô số khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Cố Nguyệt Hoài cứu Yến Thiếu Đường. Việc cô tiếp cận một cách khó hiểu thật sự đáng nghi, trong khoảng thời gian qua anh cũng gặp rất nhiều chuyên gió tanh mưa máu, khó tránh khỏi đa nghi hiểu lầm.
Có điều, Thiếu Đường khỏi bệnh từ lúc nào? Tại sao cô bé lại nhớ được tên mình?
Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mấp máy, giọng khàn khàn: “Xin lỗi cô, tôi hiểu lầm cô rồi. Nhưng, tôi muốn biết tại sao cảnh sát thành phố Chu Lan không giữ người mà lại giao cho cô, để cô mang cô bé về?”
Nghe thế, Cố Nguyệt Hoài hơi nghẹn lời, nghĩ đến lời giải thích ban đầu của mình, mắt cô loé sáng.
Cô không ngờ Yến Thiếu Ngu lại có thể đưa ra một câu hỏi mấu chốt trong thời khắc quan trọng này.
“Có gì lạ đâu? Lần đầu gặp nhau, Thiếu Đường rất ngốc, giống như có vấn đề về thần kinh vậy, con bé không thể phản ứng bình thường, bên cảnh sát không hỏi được thông tin hữu dụng nào, cũng chẳng thể chăm sóc nó.”
“Tôi là người cứu Thiếu Đường khỏi tay mẹ mìn, đương nhiên tôi không muốn con bé lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Tôi nói với họ tôi sẽ chăm sóc Thiếu Đường chu đáo, cảnh sát thành phố Chu Lan cũng tới thị sát một thời gian, họ rất tin tưởng tôi.”
Cố Nguyệt Hoài liếc Yến Thiếu Ngu, lời ít ý nhiều, phong thái ung dung không hề nao núng.
Yến Thiếu Ngu khẽ nhíu mày, anh đè nén cảm xúc rối bời trong lòng, ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, nghiêm túc hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, tôi muốn biết Thiếu Đường khá lên kiểu gì? Nó… Nó…”
Yết hầu anh lăn lên lộn xuống, giọng hơi nghẹn ngào: “Thiếu Đường bị ngốc từ bé, bệnh tình cũng khá nghiêm trọng. Cô bé không chỉ không tự lo việc sinh hoạt mà còn không thèm nói năng. Ấy vậy mà cô bé lại khỏi được bệnh, thậm chí còn biết mở miệng nói chuyện? Tại sao lại thế?”
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ngón tay quấn băng gạc khẽ run lên, để lộ cảm xúc rối bời.
Bọn họ từng tìm rất nhiều bác sĩ chạy chữa cho Yến Thiếu Đường, đáng tiếc, người ta đều nói con bé bị bệnh từ trong bụng mẹ, không chữa được. Không ngờ sau lần bị bắt cóc này, cô bé lại khỏi bệnh. Chẳng lẽ đây chính là Tái ông mất ngựa, tưởng họa nhưng lại là phúc mà người ta hay nói ư?
Cố Nguyệt Hoài thả lỏng mặt mày, hơi nghiêng đầu, nói bằng thái độ hoài nghi: "Anh hỏi tôi nhiều như vậy nhưng tôi còn chưa hỏi anh. Thanh niên trí thức Yến, anh có quan hệ gì với Thiếu Đường?"
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu bình tĩnh nhìn Cố Nguyệt Hoài, nét mặt có phần nghiêm túc: "Là anh em ruột, tôi là anh cả cô bé."
Cố Nguyệt Hoài khoanh hai tay vào nhau, nhìn Yến Thiếu Ngu từ đầu đến chân, làm bộ ngờ vực: "Chứng minh như thế nào? Mặc dù hai người trông rất giống nhau nhưng đâu thể dựa vào vài câu nói của anh để tôi tin anh là anh trai Thiếu Đường chứ?"
Đôi mắt đen tuyền của Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, im lặng một hồi, sau đó móc ra một tấm ảnh từ trong túi áo khoác.
Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, nhận lấy tấm ảnh quen thuộc này.
Trong ảnh là một nhà sáu người hạnh phúc, đều là những gương mặt thân quen. Kiếp trước, Yến Thiếu Ngu luôn vuốt phẳng tấm ảnh đến khi nó hằn lên một đường nhỏ như sợi lông rồi mới cất nó đi với vẻ mặt thất vọng.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài hơi mím lại, cô không nói gì, trả ảnh cho Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu cất kĩ tấm hình rồi nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết không? Tại sao Thiếu Đường lại hết bệnh ngốc?”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài vén sợi tóc vểnh ở bên má ra sau tai, nhướng mày một cách vô tội: “Tôi không biết nữa, ai dám chắc rằng chữa được bệnh ngốc? Có lẽ đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng tôi là nơi có phong thủy rất tốt, Thiếu Đường chỉ cần đặt chân đến đây là sẽ khỏi ngay?"