Khi Cố Nguyệt Hoài đến gần, cô chợt nghe thấy Phan Nhược Nhân đang thổ lộ tình cảm.
Cô tạm thời không biết nên khóc hay nên cười, đêm qua cô vừa mới giãi bày nỗi lòng xong, hôm nay lại nhảy ra một tình địch. Mặc dù Cố Nguyệt Hoài đã biết tình địch tiềm ẩn này từ lâu nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tình địch tỏ tình, cảm giác vẫn khá phức tạp.
Yến Thiếu Ngu đứng quay lưng về phía Cố Nguyệt Hoài, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cũng không nghe thấy câu trả lời của anh.
Phan Nhược Nhân không được đáp lại, ánh mắt cô ta lóe lên, gần như muốn cắn môi dưới đến bật máu: "Anh ba, chẳng lẽ anh không muốn nhà họ Yến vùng dậy sao? Em có thể giúp anh! Nhà họ Phan chúng em có thể giúp anh!"
Trong lòng Phan Nhược Nhân rõ ràng, nếu tiếp tục để Cố Nguyệt Hoài xum xoe, sớm hay muộn Yến Thiếu Ngu cũng bị người phụ nữ nông thôn đó quyến rũ!
Anh là anh ba của cô ta, mãi mãi là như vậy, nhà họ Yến suy tàn thì sao? Không phải còn có nhà họ Phan à? Cô ta không quan tâm ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm nhà họ Yến lụi bại hay không, cô ta chỉ quan tâm anh, chỉ anh mà thôi!
Nếu cô ta vẫn chần chừ không quyết định, duy trì khoảng cách với Yến Thiếu Ngu, như vậy mọi thứ đều muộn rồi!
Không biết Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau anh vẫn chưa trả lời.
Lòng Phan Nhược Nhân trùng xuống, cô ta chỉ cảm thấy m.á.u nóng chảy trong cơ thể như hóa thành băng, cô ta gằn từng chữ: "Anh thích Cố Nguyệt Hoài? Cô ta chỉ là một cô gái nông thôn! Cô ta có thể giúp anh cái gì chứ?"
Phan Nhược Nhân nắm lấy cánh tay của anh, cô ta khàn giọng nói.
Yến Thiếu Ngu khẽ đẩy cánh tay của Phan Nhược Nhân ra, lạnh lùng nói: "Phan Nhược Nhân, cô cho rằng tại sao trước đó người hướng dẫn lại muốn tách tôi ra khỏi Thiếu Ương và Thiếu Ly? Trong chuyện này có ai nhúng tay vào, cần tôi nói với cô không?"
Dù sao Phan Nhược Nhân cũng là người lớn lên ở đồi Cẩm Tú, cô ta nghe hiểu lời này của Yến Thiếu Ngu.
Phan Nhược Nhân cắn chặt răng, phản bác: "Nhà họ Yến suy tàn không có liên quan gì đến nhà họ Phan, nếu..."
Yến Thiếu Ngu bĩu môi, không tiếp tục đề tài này nữa.
Đáy mắt anh đong đầy lạnh lẽo, sắc mặt không hề gợn sóng: "Cô có nhớ khi nhà họ Yến vừa mới suy tàn, có biết bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng không? Biết tôi bị ám sát bao nhiêu lần không? Cô nguyện ý kéo nhà họ Phan xuống nước sao?"
Nghe vậy, cả người Phan Nhược Nhân run lên, cô ta sợ hãi nhìn Yến Thiếu Ngu.
Khóe môi Yến Thiếu Ngu cong lên nụ cười kiêu ngạo lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp trai như ngâm nước đá, anh xoay người nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài đứng phía sau gốc cây đại thụ, vẻ mặt không có chút kinh ngạc nào.
Anh thản nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng bình tĩnh khiến người ta sợ hãi: "Câu trả lời của tôi cho cô giống câu trả lời của tôi cho cô ấy."
Yến Thiếu Ngu nói xong thì nhấc chân rời đi.
Phan Nhược Nhân không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại ở đây, vẻ mặt cô ta rất khó coi, vừa xấu hổ vì bị Yến Thiếu Ngu từ chối vừa căm ghét vì bị tình địch trông thấy tận mắt, cô ta cảnh giác nhìn người phía sau: "Cô đến từ lúc nào? Cô nghe được những gì rồi?"
"Không nghe được gì cả." Cố Nguyệt Hoài rũ mắt, cô bỏ lại một câu, rồi đuổi theo Yến Thiếu Ngu.
"Thiếu Ngu, đợi đã!" Giọng Cố Nguyệt Hoài vẫn như bình thường, không hề có sợ hãi và bài xích.
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu hung dữ tàn nhẫn, anh quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Cô không nghe thấy lời tôi nói?"
Mặt mày Cố Nguyệt Hoài hớn hở, ý cười nơi khóe môi như gió xuân: "Nghe thấy." Cô dừng một lát rồi nói tiếp: "Tôi không biết chuyện ở thủ đô, cũng không muốn biết, tôi chỉ biết, anh là Yến Thiếu Ngu, như vậy là đủ rồi."
Tôi chỉ biết, anh là Yến Thiếu Ngu kiếp trước bảo vệ tôi, yêu tôi.
Tình hình ở thủ đô phức tạp, thay đổi trong chớp mắt, đáng tiếc cho đến khi cô chết, cha mẹ Yến vẫn chưa được thả ra, trái lại Yến Thiếu Ngu đã có tiếng tăm ở trong quân đội, đáng tiếc lại bởi vì cô nên anh không thể thoát khỏi nhà tù.
Đời này cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh chỉ vì một nguy cơ chưa từng xuất hiện.
Yến Thiếu Ngu híp mắt lại, ánh mắt sắc bén giống như kiếm, dường như muốn nhìn thấu Cố Nguyệt Hoài.
Anh thật sự không rõ, tại sao Cố Nguyệt Hoài lại đối xử với mình khác biệt như vậy, còn hết lần này đến lần khác cứu Thiếu Đường? Cái thích của cô đến từ đâu? Chẳng lẽ trong đó thật sự có thể dùng hai chữ duyên phận để hình dung?
Cố Nguyệt Hoài cắt ngang suy nghĩ của anh, cười nói: "Này, đây là hoành thánh tôi làm, anh nếm thử xem."
Khi cặp lồng đặt trong túi lưới được nhét vào tay Yến Thiếu Ngu, nó vẫn còn hơi nóng, giống như anh nhận ra đáy lòng có tình cảm phức tạp, nhưng lại không thể sinh ra sự bài xích với người khác.
Lúc này, tiếng chuông bắt đầu làm việc vang lên.
Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên, cô vẫy tay với Yến Thiếu Ngu, vừa chạy ra đầu thôn vừa nói: "Hôm nay đại đội cho nghỉ, không biết tại sao lại gõ chuông, tôi đi nhìn xem, anh mau về ăn đi, để lát nữa sẽ nguội mất!"
Yến Thiếu Ngu cầm túi lưới đứng im tại chỗ, anh nhìn Cố Nguyệt Hoài đã đi xa, rũ mắt không biết suy nghĩ gì.
Lúc này, Phan Nhược Nhân đã đi tới, trên mặt cô ta là vẻ trào phúng, cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài theo tầm mắt của anh, cười lạnh: "Anh nói nhiều như vậy chỉ vì muốn từ chối em, để dây dưa với cô ta?"
Yến Thiếu Ngu xốc mí mắt lên, anh không quan tâm, xoay người đi về phía điểm thanh niên tri thức.
"Đứng lại! Yến Thiếu Ngu!"
"Yến Thiếu Ngu! Em bảo anh đứng lại! Anh có nghe thấy không!"
Phan Nhược Nhân nhìn bóng lưng cao ráo của Yến Thiếu Ngu, anh không hề dừng lại vì cô ta, giống như việc cô ta vừa mới tỏ tình chỉ là một trò cười, mà ngọn nguồn của hết thảy đều là vì một người phụ nữ nông thôn không có gì ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp kia?
Mắt Phan Nhược Nhân rưng rưng, cô ta vừa khóc vừa cười.
Điền Tĩnh đứng trong góc, nhìn thấy một cảnh xuất sắc này, trong lòng hơi cảm khái, không nhịn được lắc đầu.
Trong tiểu thuyết, Phan Nhược Nhân ỷ vào việc bản thân là thiên kim thủ đô, thái độ chảnh chọe, rất khinh thường người chị dâu họ tương lai Cố Nguyệt Hoài này, đây cũng là kiếp nạn hiếm hoi trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của nữ chính.
Thế nhưng, Cố Nguyệt Hoài không hề quan tâm đến chuyện Phan Nhược Nhân nhằm vào mình, cô không ra tay thì cũng có rất nhiều người bên cạnh ra mặt vì cô. Dù sao cũng là đoàn sủng, sao có thể bị một nữ phụ nho nhỏ hại được?
Chỉ là cô ta không biết Phan Nhược Nhân mắt cao hơn đầu, ấy vậy mà lại thích Yến Thiếu Ngu!
Còn có Cố Nguyệt Hoài, có phải cô ta uống lộn thuốc không? Tại sao không thích Tống Kim An, ngược lại lại có tình cảm với Yến Thiếu Ngu, ngày ngày đưa cơm đến điểm thanh niên tri thức? Thiên vị như vậy thật sự khiến cô ta nhìn thấy rất chói mắt.
Cố Nguyệt Hoài thích gì, cô ta không thích, thứ Cố Nguyệt Hoài muốn, cô ta càng muốn phá hủy!
Nghĩ vậy, Điền Tĩnh đi từ trong góc ra, khuôn mặt tiểu bạch hoa lộ ra vẻ đau lòng, cô ta chậm rãi đến gần Phan Nhược Nhân, đưa khăn tay sạch cho cô ta: "Nhược Nhân, cô đừng khóc."
Vẻ mặt Phan Nhược Nhân cứng đờ, cô ta ngẩng đầu hung dữ trừng Điền Tĩnh: "Cô đến làm gì? Cô cũng đến để chê cười tôi sao?"
Phụ nữ ở nông thôn đều thấp hèn, không có ai là tốt cả!
Vẻ mặt Điền Tĩnh chấn động, cô ta cụp mắt, vội vàng lắc đầu nói: "Sao có thể... Sao có thể? Tôi nhìn thấy cô bị Cố... Cô ta, cô ta luôn thích cướp người yêu của người khác. Tôi nhìn thấy cô, giống như là nhìn thấy bản thân mình trước đó nên đau lòng mà thôi."
Phan Nhược Nhân nghe vậy, cô ta khựng lại, nghi hoặc nhìn Điền Tĩnh: "Cô đang nói Cố Nguyệt Hoài?"
Điền Tĩnh rũ mi, che đi ánh sáng chợt lóe lên ở đáy mắt, cô ta yên lặng gật đầu.