Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 240: Chương 240



Vương Phúc giật mình, ông ta cầm điếu thuốc đứng dậy: "Ruộng sắn? Thật sự là ruộng sắn? Tại sao tôi không biết?"

Ông ta lớn lên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lúc nhỏ còn thường xuyên lên núi cùng với mấy thằng quỷ sứ, nhưng không hề biết trên núi có ruộng sắn, sắn là thứ trẻ con thích nhất, ăn ngọt bùi, luộc chín ăn rất chắc bụng.

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, cô cũng biết chuyện ruộng sắn từ đời trước.

Nói đến đây, lại không thể không nhắc tới một chuyện sắp xảy ra.

Đời trước, đại đội thiếu lương thực, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh thông báo cho xã viên biết rất muộn, khi mọi người đeo sọt lên núi cướp đồ ăn, thì ngọn núi đã bị đại đội khác "dọn sạch".

Không còn cách nào khác, nhóm thanh niên tri thức và xã viên đành phải đi vào trong núi sâu, khi đó một cơn mưa to bỗng đổ xuống, làm núi bị sạt lở, tất cả mọi người bị mắc kẹt trong núi sâu. Tống Kim An gặp nạn mất tích, Điền Tĩnh vì cứu Tống Kim An mà cũng mất tích.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai người họ đã chết, một thanh niên tri thức đã chết, còn là con của chủ tịch tỉnh, khoảng thời gian đó không khí u ám bao phủ đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Thiếu lương thực, lại còn c.h.ế.t người, khi Vương Phúc chuẩn bị đăng tin tức lên báo, thì hai người lại trở về.

Tống Kim An chỉ bị trầy da, Điền Tĩnh thì đi khập khiễng.

Hai người nắm tay nhau trở về, ánh mắt nhìn nhau cũng khác, ai cũng có thể nhìn ra, ánh mắt Tống Kim An nhìn Điền Tĩnh chứa sự dịu dàng, quả thật khác một trời một vực trước đó. Mọi người trong đại đội đều nói Điền Tĩnh vận cứt chó.

Một người là con trai chủ tịch tỉnh, một người là kẻ nghiện rượu, ấy vậy mà lại gióng trống khua chiêng ở bên nhau.

Chuyện ruộng sắn cũng là do Điền Tĩnh kể lại, hai người bị đất đá cuốn trôi đến sườn núi, nơi đó địa thế hiểm ác, rất ít người đặt chân đến đó. Ở sườn núi có một mảnh đất cao, bị ảnh hưởng bởi đất đá, ngược lại làm lộ ra mảnh ruộng sắn màu mỡ.

Ruộng sắn đó rất lớn, củ sẵn cũng tròn vo.

Sau đó, khi ngừng mưa, Vương Phúc dẫn người đi lên sườn núi theo như lời Điền Tĩnh nói, quả thật tìm được không ít củ sắn mập mạp, mỗi nhà đều lấy được một sọt to, giải quyết được vấn đề cấp bách của đại đội.

Trong lúc đó, độ nổi tiếng của Điền Tĩnh ở đại đội đã đạt đến đỉnh núi, mặc dù nói cô ta có vận cứt chó, nhưng cũng có người nói cô ta là cứu tinh.

Cô ta không chỉ cứu Tống Kim An, mà còn thuận tiện dành được một mảnh ruộng sắn, chia đủ đồ ăn cho người của đại đội, việc này coi như là một ân huệ lớn, cho dù mọi người nghĩ quan hệ của cô ta và Tống Kim An thế nào, nhưng ít nhất ngoài miệng họ đều chúc phúc.

Cố Nguyệt Hoài nói hết những điều có thể nói với Vương Phúc: "Thửa ruộng đó không ít củ sắn, chia ra mỗi người đều lấy được rất nhiều."

Vương Phúc cũng không thèm hút t.h.u.ố.c lá nữa, ông ta nghe vậy, kích động đến rơi nước mắt: "Tiểu Cố, tôi không biết cảm ơn cô thế nào nữa, nếu thực sự tìm được củ sắn, cô chính là ân nhân của đại đội chúng ta!"

Cố Nguyệt Hoài cười nhạt: "Ông nói gì vậy, tôi cũng là một thành viên của đại đội mà."

Cô nhìn đồng hồ nói: "Bí thư chi bộ, ông tập hợp mọi người đi, đợi tôi dẫn mọi người qua đó, tôi đi gọi nhóm thanh niên tri thức trước, để bọn họ đi lên núi cùng chúng ta."

Vương Phúc gật đầu, ông ta vội nói: "Được! Cô đi đi!"

Ông ta nhìn Cố Nguyệt Hoài rời đi, trên mặt khó nén được ý cười, nghĩ thầm, quả nhiên đồng chí Tiểu Cố là một đồng chí tốt, là một vị cứu tinh, không chỉ vẽ tranh tường mang lại vinh dự cho đội, mà còn giúp xã viên tìm được lương thực, ân tình này rất lớn.

Khi Cố Nguyệt Hoài trở lại điểm thanh niên tri thức, nhóm thanh niên tri thức đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát đến chỗ chăn nuôi.

Thôi Hòa Kiệt liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, gã nói: "Biên tập Cố, cô đi thu dọn đi, cùng đến chỗ chăn nuôi."

 

Cố Nguyệt Hoài nói: "Là như thế này, chắc là mọi người đều đã biết tin đại đội thiếu lương thực đúng không? Bí thư chi bộ nói, chỗ chăn nuôi cũng không có nhiều việc, nhóm thanh niên tri thức sẽ lên núi cùng xã viên. Vào thời điểm này, càng tìm được nhiều thức ăn càng tốt."

Cố Nguyệt Hoài vừa dứt lời, trên mặt nhóm thanh niên tri thức đều có vẻ nhẹ nhõm.

Để bọn họ lên núi sẽ sạch sẽ hơn phải chăm đám gia súc ở chỗ chăn nuôi đúng không?

Phan Nhược Nhân đứng bên cạnh Tống Kim An, cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói bóng gió: "Tìm thức ăn? Chúng tôi cũng không thiếu lương thực, cần gì phải đi? Chúng tôi đều dùng tiền mua thức ăn, bây giờ đi tìm đồ ăn được coi là gì chứ? Còn nữa các cô có định trả lại chúng tôi tiền không?"

Cố Nguyệt Hoài đăm chiêu gật đầu: "Nếu thanh niên tri thức Phan không muốn đi, vậy cô có thể đến chỗ chăn nuôi. Các thanh niên tri thức khác không muốn lên núi đều có thể đến chỗ chăn nuôi, dù sao cũng chỉ là tự nguyện, không bắt buộc."

Tống Kim An mím môi, anh ta nói: "Chúng ta lên núi đi."

Anh ta nói xong thì nhìn Phan Nhược Nhân: "Nhược Nhân, hôm qua biên tập Cố vì đi tìm em, mà đặc biệt đi tìm bí thư chi bộ, huy động cả đại đội đi tìm một mình em, bây giờ đại đội thiếu lương thực, sao em lại có thể nói ra những lời khiến người ta thất vọng như vậy?"

Tống Kim An thất vọng nói, mặc dù anh ta đã biết tính cách em gái họ của mình có vấn đề nhỏ, nhưng từ khi đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, anh ta mới biết đâu chỉ là vấn đề nhỏ? Phương diện làm người của em họ rất có vấn đề.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô tìm kiếm trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang đứng tựa vào cửa.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, mắt dài híp lại, ánh mắt mang theo sự suy tư, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Cố Nguyệt Hoài nói với đám thanh niên tri thức: "Mọi người hãy lấy sọt tre ở điểm thanh niên tri thức, tập hợp ở đầu thôn, trên núi nguy hiểm, mọi người phải đi cùng nhau mới an toàn."

Nói xong, cô đi về phía Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu vừa nhìn thấy cô, thì trong mắt xuất hiện phiền não, anh thật sự không thể hiểu được Cố Nguyệt Hoài. Cô gái nhà bình thường sau khi bị đàn ông từ chối, hận không thể căm thù người đó, cô thì ngược lại, từ đầu đến cuối vẫn biểu hiện như bình thường.

Cố Nguyệt Hoài giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô nhướng mi, mỉm cười nói: "Thiếu Ngu, cùng đi thôi."

Đám thanh niên tri thức dựng lỗ tai nghe lén bên này, bọn họ nghe thấy Cố Nguyệt Hoài nói không hề dấu diếm, thì đều ho khan dữ dội.

Tống Kim An đứng phía trước, anh ta quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, mím môi không nói gì, anh ta dẫn đầu đi đến chỗ để dụng cụ ở điểm thanh niên tri thức. Hoàng Thịnh chậc chậc lắc đầu, anh ta đuổi theo Tống Kim An.

Phan Nhược Nhân cắn môi, cô ta thầm mắng Cố Nguyệt Hoài không có liêm sỉ, nhưng lại nghĩ đến lời Điền Tĩnh nói, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nhiều người nghĩ cách vẫn tốt hơn.

Yến Thiếu Ngu sẽ chỉ là của cô ta, cho dù không chiếm được, cô ta cũng không để người khác chiếm được!

 

Yến Thiếu Ngu đối diện với ánh mắt tràn ngập cảm xúc của Cố Nguyệt Hoài, mi tâm anh giật giật, không đồng ý, cũng không từ chối.

Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài vui vẻ, nụ cười tựa như tia nắng ban mai khiến người khác hoa mắt: "Vậy anh đợi tôi nhé, tôi trở về lấy giá vẽ, sau đó sẽ trở lại ngay!"

Yến Thiếu Ngu đè nén gợn sóng trong lòng, anh nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt có cảm xúc khác thường.

Anh không rõ, tại sao hai người vừa mới quen nhau không lâu, cô lại có thể nắm bắt chính xác mỗi một cảm xúc của anh như vậy.

Dường như cô biết anh suy nghĩ gì, cảm giác này thật sự khiến người ta thấy vừa mới lạ vừa mất mác, rất phức tạp.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.