Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 243: Chương 243



Nghe câu hỏi của Vương Phúc, khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong cong: “Ban đầu tôi vốn không muốn giành công với Điền Tĩnh, nhưng nếu cô ta chỉ thuận miệng nói thấy, vậy để tôi đưa mọi người đến ruộng sắn, tôi biết được vị trí cụ thể.”

Cô đã đoán được Điền Tĩnh cũng không biết được vị trí cụ thể của ruộng sắn, giống như không biết vị trí cất giữ bảo vật sau nhà vậy.

Dường như đối với bất kỳ chuyện gì, Điền Tĩnh cũng chỉ biết sơ sơ, không rõ ràng, giống như cô ta chỉ là người ngoài cuộc.

Nghĩ thế, Cố Nguyệt Hoài nói: “Thế nhưng, bí thư chi bộ à, ông phải nói rõ chuyện này với mấy xã viên đó, ông cũng thừa biết quan hệ giữa tôi và Điền Tĩnh không tốt mà, nếu cô ta có thể nhận công lần này vậy thì dễ, còn không thì tôi không muốn để cô ta lia lịa: “Chuyện này là đương nhiên! Cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ nói rõ với mấy xã viên.”

Ông ta vốn cũng không thích Điền Tĩnh lắm, coi trọng Cố Nguyệt Hoài hơn, đương nhiên sẽ không để người trước nhận công của người sau một cách bất chấp.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, cười hỏi: “Có muốn đi dẫn đường với tôi không?”

Yến Thiếu Ngu liếc cô, không trả lời, chỉ xoay người đi về phía chỗ trống nhất trong đám người, dùng hành động để biểu đạt lập trường của mình. Thấy thế, Cố Nguyệt Hoài hơi nhún vai, không để ý nữa, cùng Vương Phúc tiến về phía trước.

Vương Phúc hắng giọng, nói với mấy xã viên đang bận rộn hái nấm: “Các đồng chí, đồng chí Điền Tĩnh không nhớ vị trí của ruộng sắn.”

Vương Phúc vừa dứt lời, mấy xã viên vốn đang hái nấm cũng thẳng người dậy, tức giận nhìn Điền Tĩnh.

Ban đầu, khi nhận được tin tức về ruộng sắn, mọi người đều vô cùng phấn khởi, thế nhưng vào lúc này, thấy hy vọng bị phá hủy, cả đoàn bắt đầu xem Điền Tĩnh như kẻ thù, đây chính là lòng người.

Số người “thân thiện” như Tống Kim An chỉ chiếm một phần ít mà thôi.

Điền Tĩnh bị mọi người nhìn chằm chằm, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô ta tủi thân nhìn về phía Tống Kim An, như một đóa hoa trong sáng vô tội đang gặp khó khăn. Nhìn Điền Tĩnh như thế, lòng Tống Kim An cũng mềm xuống.

Anh ta tiến lên chắn trước mặt Điền Tĩnh, nói: “Các vị, đồng chí Điền cũng đã có lòng tốt khi nói ra chuyện ruộng sắn, cho dù bây giờ không tìm được cũng không phải lý do để mọi người trách móc cô ấy, chuyện này không liên quan gì tới cô ấy.”

“Trên núi có không ít lương thực, mọi người cố gắng tìm một chút sẽ có thu hoạch thôi, không cần phải để mắt đến ruộng sắn mãi thế.”

Nghe thế, mấy xã viên bắt đầu bàn luận sôi nổi, lúc nhìn Tống Kim An và Điền Tĩnh đang đứng sau lưng anh ta, ánh mắt cũng lộ vẻ khác thường.

“Bây giờ đúng là đang trong thời điểm thiếu lương thực, Điền Tĩnh lại dám nói ra, khiến mọi người có thêm hy vọng, cuối cùng lại phá vỡ nó! Ruộng sắn là thứ cứu mạng mọi người, không phải thứ có thể tùy tiện đùa giỡn!”

“Ha ha, Điền Tĩnh là người đã từng trải qua lao động cải tạo đấy, cũng chỉ có bí thư chi bộ mới dám tin cô ta thôi!”

“Thanh niên tri thức Tống, không phải anh thích Điền Tĩnh đó chứ? Chúng tôi nói cho anh biết, cô ta ăn cắp vặt nên mới bị đưa đi lao động cải tạo, cha cô ta còn là sâu rượu, sau đó còn bán em gái cô ta đi, bây giờ cô ta là một người cô đơn, không giúp được gì cho anh đâu!”

“…”

Không tìm được ruộng sắn, sự tức giận trong mắt mấy xã viên càng thêm mãnh liệt, sỉ vả Điền Tĩnh không còn cái gì.

Tống Kim An nhíu mày, nhìn mấy xã viên đang đằng đằng sát khí, trong lòng cũng thầm giật mình, sao bọn họ lại phản ứng nhiều như thế?

Cố Nguyệt Hoài đứng trước mặt mọi người, xuyên qua mọi người nhìn về phía Tống Kim An và Điền Tĩnh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Một quý công tử sinh ra trong một gia đình giàu có hoàn toàn không biết lương thực quan trọng như thế nào đối với một người dân thôn quê, mỗi bữa ăn của họ cũng chỉ có lương thực tinh, cũng không biết một củ sắn có thể đủ cho một đứa bé được no bụng, anh ta vĩnh viễn không hiểu được tầm quan trọng của lương thực.

 

Điền Tĩnh khoe khoang như thế, thế nhưng cũng chỉ muốn thay đổi tiếng tăm của mình trong đại đội, đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cô ta chỉ biết trên núi có ruộng sắn, thế nhưng lại không biết vị trí cụ thể, bây giờ lại rơi vào tình cảnh khổ sở thế này.

Thế nhưng Điền Tĩnh càng chật vật, cô lại càng vui vẻ.

Sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt, đôi mấp máy muốn nói, thế nhưng lại không thể nói ra được một câu đầy đủ để biện minh cho mình, sau khi cô ta tựa vào người Tống Kim An, nhẹ nhàng ngửi mùi trúc nhàn nhạt trên người anh ta, trong lòng lại cảm thấy tốt đẹp ngoài dự liệu.

Đây là lần đầu tiên cô ta sinh ra cảm giác này sau khi tới đây, giống như cho dù trời có sập xuống cũng không cần lo lắng, đều sẽ có anh ta ở đây.

Giờ phút này, Điền Tĩnh nhìn về phía Tống Kim An, trong mắt thoáng hiện lên một tình cảm khác thường.

Cô ta luôn cảm thấy việc mình chuyển kiếp đến thế giới này không phải chỉ là tình cờ, nói không chừng cô ta tới đây là để gặp người đàn ông tên Tống Kim An này đúng không? Ai nói nam chính nhất định phải là của nữ chính? Cô ta đã chuyển kiếp đến đây đấy thôi!

 

Nghĩ thế, ánh mắt Điền Tĩnh trở nên nóng rực, sâu trong ánh mắt càng thêm vẻ quyết tâm.

Thậm chí cô ta còn mơ hồ sinh ra cảm giác mong chờ sẽ có một trận mưa như trút nữa nổi lên, chỉ cần có thể thay thế được Cố Nguyệt Hoài cứu Tống Kim An, chắc chắn có thể thay đổi được vận mệnh ban đầu của cốt truyện, cô ta có thể chiếm lấy số mệnh của Cố Nguyệt Hoài!

Mấy xã viên nói mấy lời oán than, phát tiết lửa giận trong lòng,

Một lát sau, Vương Phúc rít một hơi thuốc mới nói: “Các đồng chí, Tiểu Cố, Cố Nguyệt Hoài ấy, cô ấy biết vị trí cụ thể của ruộng sắn kia, cô ấy sẽ nhận trách nhiệm dẫn chúng ta đi tìm, cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này!”

Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc nhìn Vương Phúc một cái, bí thư chi bộ đúng thật đã tỏ rõ việc kìm nén ham muốn của bản thân.

Cô biết ông ta làm như thế là vì muốn sự cảm kích của mọi người dành cho cô lên tới đỉnh điểm, trong lúc tất cả đang cảm thấy thất vọng, bọn họ có thể không cảm kích Cố Nguyệt Hoài vì đã mang lại hy vọng sao?

Đương nhiên có người kích động nhưng cũng có người sinh ra nghi ngờ, bên dưới cũng vang lên không ít mấy lời nói không mấy vui vẻ.

“Thật không? Không phải lại lừa gạt chúng tôi đó chứ? Cố Nguyệt Hoài, cô thật sự biết chính xác ruộng rắn kia ở đâu à?”

“Tôi nghi ngờ hoàn toàn chẳng có ruộng sắn gì cả, đều là gạt chúng ta cả thôi, từ nhỏ tôi đã lên núi hái chà là và bẫy thỏ, sao chưa từng nhìn thấy ruộng của sắn nào hết? Có phải bí thư chi bộ muốn tìm người đứng ra gánh vác trách nhiệm, để an ủi lòng chúng tôi không?”

“Quan tâm ông ta làm gì như thế làm gì? Nói cũng nói hết rồi, nếu hôm nay chúng ta không đào được sắn, ai cũng đừng mơ yên ổn!”

“…”

Vương Phúc nhíu mày nhìn sang Cố Nguyệt Hoài.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của mọi người chút nào, cũng không tức giận chút nào.

Cố Nguyệt Hoài tăng âm lượng, lớn tiếng nói: “Các vị, mọi người đều là người sống cùng một đại đội, củ sắn có thể nuôi sống được chúng ta, tôi biết rất rõ. Huống chi trước đó người nói với bí thư chi bộ biết về sự tồn tại của ruộng sắn này là tôi, thế nhưng Điền Tĩnh lại đang ở trong thời kỳ khó khăn, cô ấy nói sau tôi là muốn có thể cải thiện tình hình của mình trong đại đội mà thôi, không ngờ cô ấy lại chỉ thuận miệng nói, haiz.”

“Mọi người cứ yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đi tìm ruộng sắn, để mọi người có thể vác đầy giỏ mang về!”

Mỗi một câu nói của Cố Nguyệt Hoài đều như mũi d.a.o sắc nhọn khoan vào trái tim Điền Tĩnh.

Sự lạnh lùng hiện lên trong mắt cô ta, cô ta tránh ánh mắt quái dị của mọi người đang nhìn về phía mình, ở nơi mọi người không nhìn thấy, trên gương mặt tái nhợt thoáng hiện lên vẻ hung ác, sát khí tràn ngập!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.