“Đi!” Yến Thiếu Ngu hô to một tiếng với Cố Nguyệt Hoài, nắm gao găm nhảy lên, hung hăng dùng một cước đá bay con sói đang nhào tới, lăn ra khỏi chỗ. Anh cũng bất chấp gò má bị cây khô cắt rách, giơ tay c.h.é.m xuống đã kết liễu một con sói.
Anh nhìn rất thành thạo, nhưng hiển nhiên bầy sói chưa c.h.ế.t chưa chịu từ bỏ, lại không hề có chút sợ hãi.
Bầy sói dây dưa không ngớt, đánh luân phiên một hồi, Yến Thiếu Ngu đã có chút mệt mỏi.
Khi một con sói cắn vào cổ tay Yến Thiếu Ngu, con còn lại lặng lẽ từ phía sau há miệng to như chậu máu, nhảy lên cao dịnh cắn vào sau gáy Yến Thiếu Ngu. Lần này nếu cắn trúng, sợ rằng Yến Thiếu Ngu sẽ mất m.á.u quá nhiều mà chết.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy trái tim đã bị gắt gao chiếm lấy, không thể thở nổi.
Cô không hề nghĩ ngợi mà xông lên, chắn ở sau lưng Yến Thiếu Ngu, cắn răng vung lưỡi hái trong tay ra!
“Grào…”
Vốn dĩ sói muốn đánh lén Yến Thiếu Ngu lại bị lưỡi hái cạo trúng da thịt, kịch liệt giãy dụa, đau đớn tru lên, sức mạnh to lớn ấy đã suýt nữa đưa Cố Nguyệt Hoài ra ngoài!
Yến Thiếu Ngu nhận thấy động tĩnh phía sau, gân xanh trên trán nổi lên, trong con ngươi là một mảnh đỏ thẫm đáng sợ.
Anh nhìn con sói cắn cổ tay mình, tay kia thò vào vạt áo, không lâu sau lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục màu đen!
“Ầm…”
Một tiếng s.ú.n.g vang vọng trong rừng, bầy sói hoảng sợ, nhao nhao rút đi!
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, không ngờ anh lại lấy s.ú.n.g ra.
Cô biết anh có súng, cuộc sống của anh em nhà họ Yến rất gian nan, thủ đô ào ào vũ bão, không ai muốn bọn họ còn sống trở về. Kiếp trước chính vì cô vô tình đỡ s.ú.n.g cho Yến Thiếu Ngu, mới khiến anh nhìn bằng con mắt khác.
Khi đó, cô từng nhìn thấy s.ú.n.g trong tay anh.
Yến Thiếu Ngu lắc lắc cổ tay bị miệng sói cắn đến tê dại, trên vết thương ấy đã thấy rõ xương.
Sắc mặt anh có chút trắng bệch, quay đầu nhìn về Cố Nguyệt Hoài ở phía sau, ánh mắt lẽo giống như thanh kiếm sắc bén: “Cố Nguyệt Hoài, cô không sợ c.h.ế.t sao? Không phải tôi đã bảo cô đi rồi à, tại sao lại không đi?”
Cố Nguyệt Hoài chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nhìn anh nói: “Tôi sợ chết, nhưng tôi càng sợ anh c.h.ế.t hơn.”
Yến Thiếu Ngu nhìn đôi mắt mèo rạng rỡ ánh sáng của Cố Nguyệt Hoài, đầu lưỡi đặt lên răng, đột nhiên cảm thấy rất khô.
Đúng lúc này, một trận nổ thật lớn vang lên!
“Tiếng s.ú.n.g vừa rồi quá lớn, chấn động đất đai, khiến đất lở tăng thêm, nơi này không thể ở lại nữa, đi mau!” Sắc mặt Yến Thiếu Ngu tái nhợt, nhíu chặt lông mày, đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu anh không lấy s.ú.n.g ra.
Tiếng s.ú.n.g quá lớn, cũng dễ bị theo dõi.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn vết thương trên cổ tay Yến Thiếu Ngu một cái, không nói gì, hai người nhảy qua cỏ cây, gian nan đi về phía trước. Bởi vì mặt đất chấn động, không ít cây cối đều đột ngột nhô lên, che kín con đường phía trước.
Khoảng tầm năm phút sau, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều nghe được một tiếng kêu cứu: “Cứu mạng…”
Giọng nói này rất yếu ớt, nhưng ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lại trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều.
Điền Tĩnh, vừa rồi thiếu chút nữa đã đưa bọn họ vào trong miệng sói, giờ đây lại cầu cứu, trông cậy vào ai có thể cứu cô ta?
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ngu, đã thấy bước chân anh hơi dừng lại, chợt tăng tốc đi về phía trước, chỉ làm như không nghe thấy. Chân mày Cố Nguyệt Hoài giãn ra, nhìn thoáng qua chỗ phát ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Điền Tĩnh, mỗi người một số mệnh.
Cô không đi qua bỏ đá xuống giếng đã đủ tốt rồi, xem ra cô ta đã bị bao vây, đợi đất đá trôi bao phủ lấy nơi này, đại đội sản xuất Đại Lao Tử sẽ không còn Điền Tĩnh nữa, xem như đây là chuyện tốt khiến tất cả đều vui mừng.
Về phần cô ta còn có thể sống lại hay không, cũng không phải là vấn đề cô phải suy nghĩ bây giờ.
Hai người vừa mới đi qua đoạn đường kia, chợt nghe giọng nói the thé của Điền Tĩnh: “Thanh niên trí thức Tống! Thanh niên trí thức Tống, anh tỉnh lại đi! Anh đừng ngủ mà! Thanh niên trí thức Tống! Cứu với, có người không, cứu chúng tôi với.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài thu lại ý cười, nhìn Yến Thiếu Ngu, quả nhiên thấy anh dừng bước.
Anh không thích xen vào việc của người khác, Điền Tĩnh bị nhốt không sao cả, nhưng Tống Kim An gặp nạn, anh tuyệt đối sẽ không thể ngồi yên mặc kệ.
Yến Thiếu Ngu quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh: “Tôi đi cứu bọn họ, cô đi tìm được đi.”
Một tay Cố Nguyệt Hoài bắt lấy cánh tay anh, chân mày nhíu chặt, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nhìn Yến Thiếu Ngu, rốt cuộc không thể nói ra câu bảo anh mặc kệ Tống Kim An. Cho dù hai người vì chuyện kiếp trước mà không được hòa thuận thì dù sao cũng có tình cảm.
Cô chần chừ một lát, cuối cùng thốt ra một câu: “Tôi đi với anh, cũng có người chăm sóc.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái rồi không nói gì, anh nằm sấp xuống đất nghe động tĩnh xa xa truyền đến, dòng sông ở dưới chân núi, không thể cho bùn đất cây khô mượn lực. Mưa to cọ rửa khiến tốc độ sạt lở của núi chậm lại, cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Hai người đi theo tiếng động đến đó thì thấy có một gốc cây đại thụ bị gãy chắn ngang, cây cối chặn Tống Kim An chặt cứng, dường như anh ta đã bị đánh ngất, bất tỉnh nhân sự, Điền Tĩnh thì liên tục ra sức lôi kéo Tống Kim An.
Trên mặt cô ta toàn là vết trầy, mắt cá chân còn thấm máu, nhìn vết thương này thì hẳn là cũng bị sói cắn bị thương.
“Thanh niên trí thức Tống, anh kiên trì một chút! Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!” Điền Tĩnh khóc lóc kể lể, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt bẩn thỉu, dáng vẻ tình cảm thắm thiết này cũng lọt vào đáy mắt của Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài.
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên một tia cười khẩy, nước mắt cá sấu có thể có được mấy giọt?
Điền Tĩnh đã sớm biết bối cảnh gia thế mạnh mẽ của Tống Kim An, trông cậy thông qua anh ta để thăng hạng giai cấp, giống như kiếp trước. Cô ta không muốn để Tống Kim An c.h.ế.t là vì không muốn bỏ lỡ cơ hội sắp tới tay mà thôi.
Yến Thiếu Ngu lạnh lùng liếc Điền Tĩnh một cái, đến gần nói: “Tránh ra.”
Điền Tĩnh sửng sốt, ngẩng đầu thấy Yến Thiếu Ngu thì lấy làm vui vẻ, nhưng mà nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài cách đó không xa thì con ngươi lại lóe sáng, giọng điệu kích động nói: “Hai người nghe thấy rồi? Mau cứu Thanh niên trí thức Tống đi, anh ấy vì cứu tôi mà bị cây đại thụ bị gãy đè lên.”
Cô ta thật sự cảm thấy rất thất bại, vốn cho rằng có nam chính Tống Kim An ở bên cạnh, sẽ không xảy ra chuyện, sẽ thuận lợi giống như trong cốt truyện. Cũng không biết cô ta có thể chất xui rủi gì, mà hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm.
Điền Tĩnh nhìn Yến Thiếu Ngu thử di chuyển thân cây, cười khổ nói: “Thân cây quá nặng, ba người chúng ta cũng không nhấc nổi.”
Cố Nguyệt Hoài vòng qua Điền Tĩnh, lau nước mưa trên mặt, nói với Yến Thiếu Ngu: “Nạy lên đi!”
Sự thật chứng minh, nguyên lý đòn bẩy là vô cùng thích hợp.
Tống Kim An khá là may mắn, không bị thân cây đập gãy xương sống, chỉ là nhất thời đè nặng nên hôn mê.
Yến Thiếu Ngu cõng Tống Kim An trên lưng, vết thương ở cổ tay chảy m.á.u không ngừng, Cố Nguyệt Hoài nhìn mà nhíu mày, nói: “Để tôi cõng anh ta, anh bị thương rồi, phải tiết kiệm thể lực!”
“Không được!” Yến Thiếu Ngu còn chưa lên tiếng từ chối, Điền Tĩnh đã mở miệng trước.
Cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt cảnh giác, chắn ở trước mặt Tống Kim An, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài tựa như đang nhìn tai họa ghê gớm.
Cố Nguyệt Hoài cười như có như không nhìn về phía Điền Tĩnh: “Cô dựa vào cái gì mà nói không được?”
Điền Tĩnh cắn cắn môi: “Ý… Ý của tôi là, chân tôi cũng bị thương, cô có thể đỡ tôi không?”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài bật cười, trong tiếng cười là sự trào phúng không che giấu: “Điền Tĩnh, cô uống nhầm thuốc à? Tôi cứu các cô là cô đã nên thắp hương cảm ơn trời phật, còn muốn tôi đỡ cô? Không g.i.ế.c cô ở đây là tôi đã nhân từ rồi.”
Trước mặt Yến Thiếu Ngu, cô không hề muốn che giấu sự chán ghét và thù hận đối với Điền Tĩnh.