Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 265: Chương 265



Thể chất của Cố Nguyệt Hoài đã được nước giếng trong không gian cải thiện rất nhiều, một đêm ngủ ngon, cũng không có bị sốt nữa.

Yến Thiếu Ngu yên lặng chăm sóc cô cả đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Trong phòng gỗ nhỏ im ắng, bên ngoài căn nhà mưa to gió lớn không ngừng.

Sáng sớm, bởi vì mưa to, ánh sáng bên ngoài vẫn rất u ám.

Răng rắc…

Tiếng cây cối gãy vang lên, ngay sau đó Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều mở mắt.

“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài mê mang, vừa nhìn đã biết ngủ rất say. Tuy nhiên, cả đêm nằm ở trong đống cỏ khô, cũng không thể giảm bớt sự ẩm ướt và cứng rắn của sàn nhà. Cô ngồi dậy, trên người đau nhức làm cô cau mày.

Yến Thiếu Ngu mở mắt ra, đôi mắt hoa đào trong suốt sắc bén, hiển nhiên không ngủ, bất cứ lúc nào cũng giữ sự cảnh giác.

Anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn một chút, trầm giọng nói: “Mưa gió quá lớn, làm cây bị gãy.”

Cố Nguyệt Hoài mím môi không nói, trong trí nhớ của cô thì trận mưa này có thời gian không tính là ngắn, phải liên tục mưa mấy ngày.

Cho nên, trong khoảng thời gian này cô và Yến Thiếu Ngu cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này, xem như khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi?

Cố Nguyệt Hoài bị ý nghĩ này chọc cười, nói: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát, anh giúp tôi nướng thịt đi.”

Yến Thiếu Ngu nhíu mày: “Không an toàn.”

“Vậy tôi cũng không thể giải quyết ở nơi này được?” Cố Nguyệt Hoài ném cho anh một cái liếc mắt, cũng mặc kệ anh, cầm ống trúc ngày hôm qua đã nướng đen rồi mở cửa rời đi, sau khi ra cửa còn nhẹ nhàng nói với bên trong: “Yên tâm, tôi sẽ không đi xa, rất nhanh sẽ về thôi!”

Yến Thiếu Ngu lắc đầu, vốn định đi theo ra ngoài, nhưng lại cảm thấy nam nữ khác biệt, không có thích hợp. Chỉ có thể kiềm chế cơn bất an và lo lắng trong lòng, cầm miếng thịt ngồi nướng bên đống lửa.

Bên kia, Cố Nguyệt Hoài thật sự ra ngoài đi vệ sinh.

Cô nhìn xung quanh, sau khi giải quyết xong vấn đề cá nhân thì đi vào không gian Tu Di, lại dùng ống trúc rót nước giếng không gian vào. Vốn định xách thêm một con thỏ ra, nhưng Yến Thiếu Ngu không phải kẻ ngốc, sẽ rất dễ dàng phát hiện ra manh mối.

Cũng không phải là không tin tưởng Yến Thiếu Ngu, chỉ là bây giờ anh vẫn chưa thích hợp để biết chuyện của không gian Tu Di.

Hơn nữa, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái. Người ngoài biết được chuyện này, e rằng cũng không khác gì với việc nhìn thấy ma quỷ.

Rốt cuộc cô cũng từ bỏ ý tưởng lấy thỏ ra ăn ngon một bữa, chỉ cầm ống trúc chứa nước trở về.

Vừa vào cửa, một mùi thịt xông vào mũi.

Tuy nhiên, ăn thịt đã hai ngày, cô thật sự thấy hơi ngán.

 

Cô vừa trở về, Yến Thiếu Ngu lập tức thở phào nhẹ nhõm, tập trung tinh thần nướng thịt.

Cố Nguyệt Hoài đặt ống trúc ở bên đống lửa, rồi tiếp tục hơ, chợt đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Uống chút nước đi, tôi lấy nước mưa, tuy không tính là sạch sẽ, nhưng ở nơi này cũng không thể kén chọn được.”

Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái, cũng không từ chối ý tốt của cô, nhận lấy ống trúc uống vài ngụm.

Nước trong ống trúc đi vào miệng có cảm giác ngọt ngào, trong veo, chứ không hề giống nước mưa như cô nói. Tuy nhiên, cô cũng không cần phải lừa anh, tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ném suy nghĩ này ra sau đầu.

Yến Thiếu Ngu uống một nửa, rồi đưa số nước còn lại cho Cố Nguyệt Hoài, cô cũng không chê, nhận lấy rồi uống.

Nước giếng trong không gian có thể giúp hai người họ bình an vượt qua khoảng thời gian ở nhà gỗ, không đến mức liên tục đau ốm, không có thuốc để chữa trị.

 

Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, nói: “Mưa to gió lớn, e là chúng ta sẽ không thể ra ngoài trong một khoảng thời gian ngắn.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, vẻ mặt thong dong bình tĩnh: “Tôi biết mà, cho nên mấy ngày nay chúng ta phải ở chung với nhau, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.” Nói xong, cô lại lẩm bẩm: “Cũng không biết bảng vẽ của tôi thế nào rồi?”

Nghe vậy, khóe miệng của Yến Thiếu Ngu co rút. Với tình huống như hiện giờ, sống sốt cũng đã là một vấn đề, mà cô còn lo lắng về công việc của mình.

Im lặng một lúc, thịt trong tay Yến Thiếu Ngu cũng đã nướng xong, anh đưa cho Cố Nguyệt Hoài, hình như có chút tò mò, giọng điệu lại rất bình tĩnh nói: “Cô học vẽ tranh từ ai vậy?”

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, ngước mắt nhìn anh, cười khẽ: “Làm sao? Cảm thấy tôi vẽ đẹp à?”

Giờ đây ít nhiều Yến Thiếu Ngu cũng đã quen với sự thẳng thừng của Cố Nguyệt Hoài, anh cũng không che giấu, gật đầu nói: “Đúng là không tệ.”

Anh cũng là người có nghề, đương nhiên có thể nhận thấy khả năng vẽ tranh của Cố Nguyệt Hoài đã được tập luyện qua nhiều năm. Mà một nơi như thế này, muốn tìm được một giáo viên giỏi cũng không dễ dàng. Đương nhiên, khả năng vẽ cũng có liên quan đến thiên phú nữa.

Có lẽ, Cố Nguyệt Hoài chính là học sinh có thiên phú đáng ngạc nhiên?

Bên ngoài mưa gió bão bùng, hai người rảnh rỗi không có chuyện gì, vừa ăn thịt vừa nói chuyện phiếm. Cố Nguyệt Hoài cũng không ngại kể những chuyện của mình cho Yến Thiếu Ngu nghe. Dù sao, khi bắt đầu tò mò về một người, chính là khởi đầu của việc sa vào lưới tình.

Cố Nguyệt Hoài gặm một miếng thịt, nói: “Học từ giáo viên trong trường.”

Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên: “Trong trường?”

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt, tức giận nói: “Tôi trông giống như người mù chữ sao?”

“Tôi cũng không phải người mù chữ, lúc trước đến công xã học cấp hai, khi đó trường học có một giáo viên là thanh niên trí thức, lúc rảnh rỗi sẽ dạy chúng tôi vẽ. Có lẽ là tôi khá có thiên phú trong phương diện này, nên học cũng rất khá.”

Nói tới đây, trên mặt Cố Nguyệt Hoài khó nén được vẻ đắc ý, biểu cảm linh động ấy khiến Yến Thiếu Ngu mở rộng tầm mắt.

Mặc dù trong lời nói của cô có hơi khoa trương, nhưng chuyện học khá giỏi cũng không phải là nói bừa.

Kiếp trước, cô không có việc gì để làm, học được không ít thứ, phần lớn đều là Yến Thiếu Ngu dạy. Trong đó, chỉ có vẽ tranh là học giỏi. Anh từng nói, cô thật sự rất có thiên phú trong phương diện này, nếu như kiên trì, nói không chừng có thể trở thành họa sĩ.

Tay Cố Nguyệt Hoài chống cằm, tò mò nói: “Anh thì sao? Anh từng học đại học phải không?”

Lần này, cô muốn làm quen với anh một lần nữa.

Yến Thiếu Ngu cũng không có ý kiêu ngạo, từ trong mũi phát ra một chữ “Ừ” nhàn nhạt.

Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, cười hỏi: “Vậy anh học trường gì? Là trường học ở thủ đô sao? Bắc Đại à?”

“Cô biết Bắc Đại?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày.

Cố Nguyệt Hoài bĩu môi: “Anh đừng có mà xem thường người khác, ai đi học mà không biết Bắc Đại Thanh Hoa đâu chứ? Đó đều là những trường học tốt nhất, người có thể thi đậu cũng không nhiều, nhưng tôi thấy anh chắc chắn là một người học giỏi.”

Yến Thiếu Ngu từ chối cho ý kiến, không có chọn đề tài này để mà khoác lác.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cọc gỗ bên trong đống lửa đã bị đốt thành than đen, ánh mắt khẽ lay động, kéo kéo vạt áo của Yến Thiếu Ngu, giọng điệu có chút cẩn thận nói: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, hay anh dạy tôi kiến thức cấp ba đi? Dù là toán hay văn đều được, có thể học thêm chút kiến thức là tốt rồi, được chứ?”

Được chứ?

Cô hèn mọn như kiếp trước, cũng kéo vạt áo Yến Thiếu Ngu, hỏi anh, được chứ.

Anh là người cô yêu, cũng là thầy giáo và ngọn đèn chỉ đường của cô.

Kiếp này cô muốn tham gia kỳ thi đại học năm 77, mặc dù kiếp trước cũng từng học kiến thức cấp ba với Yến Thiếu Ngu, nhưng quay lại từ đầu, dù sao cũng phải lấy cớ để không bị lộ, ngoài học tập còn có thể tiếp xúc gần gũi với Yến Thiếu Ngu, xem như đôi bên cùng có lợi!

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.