Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ, hút một hơi thuốc lá, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Đúng vậy, đại đội Liễu Chi, nghe khẩu âm của cậu cũng không giống như người ở đây đâu. Chàng trai, cậu từ đâu đến đây? Là ở rể đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?"
Ánh mắt của ông ta dò xét liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, âm thầm gật đầu.
Đây cũng không phải là suy đoán lung tung. Dù sao thì cô gái nằm ở trên lưng của anh rõ ràng là người địa phương, dáng dấp lại xinh đẹp. Với điều kiện này, đặt cô ở bất kỳ đại đội đều là miếng bánh thơm ngon cả, nhưng ngược lại cô lại tìm người ở bên ngoài. Tuy nhiên, chàng trai này lại rất đẹp trai nên được cô gái này xem trọng cũng điều hết sức bình thường.
Cố Nguyệt Hoài cắt đứt chủ đề của ông ta, hỏi: "Chú ơi, hai ngày trước không phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn để tham gia vào đại đội sản xuất hay sao? Đại đội Liễu Chi đã sắp xếp xong cho thanh niên trí thức rồi ư? Điểm của thanh niên trí thức đang ở đâu vậy ạ?"
Người đàn ông trung niên sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Cháu hỏi chuyện này để làm gì?"
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, duỗi tay ra nhéo cằm của Yến Thiếu Ngu, nói: "Chú nhìn người đàn ông của cháu này. Anh ấy hắn chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn vào đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta. Em trai và em gái của anh ấy đến đại đội Liễu Chi. Lúc này tình cờ đến đây và sẵn tiện có thể đi thăm người thân nữa đấy."
Nghe thấy vậy, người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Thanh niên trí thức mới xuống nông thôn chưa được mấy ngày, ngược lại hai người lại kết hôn nhanh vậy."
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, không nói gì.
Hai người bọn họ ở trên núi nhiều ngày như vậy, trai đơn gái chiếc, nếu nói cả hai trong sạch thì chỉ sợ không có ai tin. Nếu không nói là vợ chồng, vậy coi như thành vấn đề về tác phong. Ngược lại, bọn họ có thể phủi m.ô.n.g một cái rồi đi, nhưng Thiếu Ương và Thiếu Ly còn đang ở đại đội Liễu Chi, tránh cho hai người đó bị xem thường.
Ở nông thôn những năm 1970, sức mạnh của dư luận vẫn là rất mạnh.
Không biết là Yến Thiếu Ngu có nghĩ như vậy không hay là tâm tư của anh đều đặt ở trên người các em của mình nên cũng không có lên tiếng phản bác.
Người đàn ông trung niên nói: "Điều kiện của đại đội Liễu Chi rất kém. Lúc này, thanh niên trí thức đến đây không nhiều, tổng cộng có năm người và đều điểm thanh niên trí thức. Chẳng qua điểm thanh niên trí thức đã bỏ hoang từ lâu. Hai ngày trước, trời đổ mưa, chỗ đó bị sập đổ, nghe nói một thanh niên trí thức bị đè trúng nên bị thương rồi."
Bỗng nhiên, vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu biến đổi, mặt mày sắc bén như lưỡi đao, hỏi: "Bị thương sao? Là ai?"
Cố Nguyệt Hoài cũng nhíu mày lại, sắc mặt của cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Sự việc ở đời này và sự việc đời trước đã xuất hiện sai lệch. Khi đó, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều không có đến đại đội Liễu Chi, tất nhiên cũng không có xảy ra sự việc điểm thanh niên trí bị sụp đổ làm bị thương ai cả.
Nói đến đây, điểm thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không duy trì được bao lâu.
Người đàn ông trung niên bị khí thế của Yến Thiếu Ngu làm cho giật nảy mình, ông ta lắp bắp nói: "Không... Không biết đâu. Tôi cũng chỉ là nghe người ta nói sau khi những thanh niên trí thức kia đến đây, mỗi ngày bọn họ đều phải dọn dẹp điểm thanh niên trí thức, tôi chưa từng trông thấy bọn họ."
Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu càng u ám hơn.
Người đàn ông trung niên rụt cổ lại một cái, ông ta chỉ một nơi xa xa nói: "Bí thư chi bộ ở chỗ đó, hai người đi đi!"
Nói xong, ông ta liền vội vàng xoay người lại, chạy thật xa.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ngu, nói: "Anh tỉnh táo lại một chút, chúng ta đi tìm bí thư chi bộ trước. Sau đó, chúng ta sẽ hỏi kỹ càng về sự việc của nơi ở của thanh niên trí thức. Chuyện này người khác không biết rõ, chắc chắn bí thư chi bộ sẽ biết."
Yến Thiếu Ngu trầm mặc một lát, anh nhanh chân đi tới ngôi nhà mà người đàn ông trung niên vừa mới chỉ.
Hiển nhiên là cả nhà bí thư chi bộ đang ngủ, bên trong căn nhà tối đen như mực.
Cố Nguyệt Hoài để Yến Thiếu Ngu đi gõ cửa, sau đó hét to trước cửa căn nhà mà người đàn ông trung niên vừa mới chỉ. Không lâu sau, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi khoác quần áo lên bước ra ngoài, trong tay của ông ta còn xách theo đèn dầu nữa.
Ông ta có mắt lác và mũi tẹt, thoạt nhìn trông ông ta không giống người đứng đắn, để lại ấn tượng đầu tiên cũng không phải là quá tốt.
Ông ta nhíu mày nhìn Yến Thiếu Ngu một chút hỏi: "Hai người là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?"
Lúc ngẩng đầu lên, ông ta trông thấy Cố Nguyệt Hoài đang tựa lên bả vai của Yến Thiếu Ngu. Dưới ánh đèn dầu hắt xuống, gương mặt của Cố Nguyệt Hoài như vẽ, môi hồng răng trắng, mang theo vẻ xinh đẹp hơi quyến rũ một chút. Người đàn ông sững sờ, ánh mắt cũng hơi nhìn chằm chằm vào cô.
Ông ta chưa từng trông thấy một nữ đồng chí xinh đẹp như thế!
Cố Nguyệt Hoài đối ánh mắt như vậy có chút chán ghét, nàng thần sắc lạnh xuống, đem mình che đậy tại Yến Thiếu Ngu sau lưng, nói ra: "Ông chính là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi sao? Chúng tôi là người ở trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử."
Ngược lại, người đàn ông cũng không thèm để ý chút nào tới vẻ lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài, nói: "Ha ha, hai người mau vào trong nhà đi, vào nhà đi."
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt hèn mọn của bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi, anh nhướng mày, bên trong cặp mắt đào hoa chứa đầy sự lạnh lẽo.
Lúc anh sắp nổi giận, Cố Nguyệt Hoài nhéo vai của anh.
Bọn họ còn có chuyện muốn nghe ngóng, không cần thiết phải trở mặt với người ta bởi vì cơn tức giận nhất thời.
Yến Thiếu Ngu hiểu ý của cô, toàn thân anh cứng đờ. Anh hiểu cô chịu đựng loại người này là vì mình, cảm xúc trong lòng anh nhất thời trở nên phức tạp, một sự chua chát nhè nhẹ dâng lên. Ánh mắt của anh lóe lên một tia lo lắng, quả thực là anh đã đè nén ngọn lửa giận ở trong lòng xuống.
Hai người đi vào nhà, người đàn ông cũng đi theo sát ở phía sau.
Một chiếc đèn dầu nho nhỏ đã chiếu sáng bên trong căn phòng, người đàn ông nói: "Tôi là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi, Lý Vệ Đông, hai người gọi tôi là bí thư chi bộ Lý là được. Nhìn dáng vẻ này của hai người, mấy ngày nay hai người đã chịu không ít khổ cực ở trên núi, đúng không?"
Lúc đang nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt của Lý Vệ Đông lại đảo qua trên người Cố Nguyệt Hoài.
Cơ thể của Yến Thiếu Ngu càng trở nên cứng đờ hơn, n.g.ự.c giống như là bị cái gì đó chặn lại vậy, hít thở không thông, đáy mắt cũng đỏ lên.
Không đợi cho hai người kịp mở miệng, Lý Vệ Đông lại cười ha ha nói tiếp: "Như thế này đi. Mấy ngày nay, hai người cứ ở lại nhà của tôi nghỉ ngơi đi. Chờ sau khi khôi phục lại thể lực và hoàn toàn khỏe lại, tôi tôi sẽ cho người đưa hai người quay về, thế nào?"
Giọng điệu của Yến Thiếu Ngu lạnh lẽo và cứng rắn nói: "Không cần."
Nghe thấy vậy, mặt của Lý Vệ Đông có chút khó coi. Ông ta nhiệt tình tiếp đãi bọn họ như vậy, vậy mà hai người lại có thái độ đó sao?
Ông ta đã quen ngang ngược ở trong đại đội Liễu Chi rồi. Vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên hung ác nham hiểm, ánh mắt đều trở nên có chút ác ý.
Trong đầu Cố Nguyệt Hoài còn đang lo lắng cho Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, cô không muốn gây chuyện thị phi nên nói: "Bí thư chi bộ Lý, chúng tôi đã mất tích suốt mấy ngày nay, người trong nhà cũng sốt ruột lo lắng. Ngày mai, chúng tôi sẽ chuẩn bị quay về."
Nghe mỹ nhân mở miệng nói như thế, cảm xúc của Lý Vệ Đông dịu lại, nói: "Đừng, nghỉ ngơi mấy ngày đi, hai người đến đại đội Liễu Chi chúng tôi làm khách cũng tốt, chúng too đều là người hiếu khách!"
Hiếu khách sao? Nghĩ đến người đàn ông trung niên vừa mới bài xích tiếp đón bọn họ, có thể từ đó nhận ra bọn họ không có lòng hiết khách gì cả.
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, cô nói: "Cảm ơn lòng tốt của bí thư chi bộ Lý, đúng lúc tôi có chuyện muốn tìm hiểu rõ."
Lý Vệ Đông vỗ nhẹ vào ngực, bày ra dáng vẻ dễ nói chuyện: "Chuyện gì vậy? Cô nói đi!"
Nụ cười trên khóe môi của Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ biến mất, nói ra: "Bí thư chi bộ Lý, tôi vừa mới nghe người ta nói là thanh niên trí thức trong đại đội của ông đã bị thương, đúng không? Người đàn ông của tôi cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ấy vừa nghe tới chuyện này nên muốn hỏi thăm một chút, xem thử có thể giúp đỡ được cái gì hay không."
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Cố Nguyệt Hoài giả vờ bày ra vẻ tò mò.
Trông cái người Lý Vệ Đông này cũng không giống như người tốt, cô cũng phải cẩn thận một chút, không có trực tiếp để lộ ra chuyện về Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly.
Nghe thấy vậy, Lý Vệ Đông nhíu mày nhìn Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?
Nhưng ông ta có nghe nói lúc này thanh niên trí thức có thân phận lớn từ thủ đô tới đây đều đã được chia vào đại đội hết rồi, người này cũng vậy sao?
Nghĩ như vậy, tâm tư của Lý Vệ Đông mới dịch chuyển ra khỏi người Cố Nguyệt Hoài, trong lòng ông ta cũng đề cao cảnh giác hơn.
Ông ta khách sáo nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi, bác sĩ trong đội cũng đã kiểm tra qua rồi. Ngày mai, hai người sẽ quay về đúng không? Không cần hỗ trợ gì đâu, đại đội Liễu Chi nhiều người như vậy thì có cái gì để giúp đâu chứ. Không thể làm trì hoãn hai người được."
Lời nói này vừa mới nói ra, trái tim của Cố Nguyệt Hoài đập lệch một nhịp.
Vừa rồi, Lý Vệ Đông này còn nghĩ ra mọi cách để giữ cô lại. Lúc này, ông ta lại thay đổi muốn đuổi bọn họ đi, không muốn để cho bọn họ nhúng tay vào chuyện của điểm thanh niên trí thức. Có vấn đề, trong chuyện này chắc chắn là có gì đó mờ ám!