Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 271: Chương 271



"Anh cả!" Yến Thiếu Ương cất cao giọng, cậu ấy muốn cử động cơ thể, nhưng lại đau đến run rẩy.

Cậu ấy biết tình hình bây giờ ở thủ đô phức tạp thế nào, rất vất vả mới thoát ra được, tại sao anh còn muốn trở về.

Yến Thiếu Ly cắn môi, vẻ mặt trắng bệch, hốc mắt thì đỏ bừng.

Mặc dù cô ấy không biết tình huống tệ đến mức nào, nhưng cũng biết trước khi rời khỏi thủ đô, bọn họ đã trắng tay, không thể đặt chân trở lại đại viện nữa, còn những họ hàng cũng không muốn nhận nuôi bọn họ.

Cố Nguyệt Hoài nhìn bầu không khí nghiêm trọng giữa ba anh em bọn họ, cô nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đại đội Liễu Chi, tạm thời đừng lo lắng nhiều như vậy. Chờ rời khỏi, đến bệnh viện thành phố Chu Lan khám thử, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Cô nói xong, tiến lên hai bước, vỗ nhẹ vào vai Yến Thiếu Ly.

Yến Thiếu Ly khựng lại, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, nghẹn ngào hỏi: "Chị là?"

Cố Nguyệt Hoài cong môi, giọng trong trẻo như trong núi truyền ra, cô trả lời đầy thiện ý: "Chị là Cố Nguyệt Hoài, bạn của anh trai em."

"Bạn?"

"Bạn?"

Yến Thiếu Ương và Yếu Thiếu Ly đồng thanh hỏi, giọng nói tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.

Lúc này Yến Thiếu Ngu đã tỉnh táo lại, anh liếc Cố Nguyệt Hoài, nói: "Anh đã tìm được Thiếu Đường, lúc trước Thiếu Đường bị mẹ mìn bắt cóc, chính vị đồng chí Cố này cứu em ấy, hơn nữa..."

"Thiếu Đường! Anh cả thật sự tìm được Thiếu Đường?" Yến Thiếu Ly run rẩy hỏi, trong mắt trần đầy sự mong chờ.

Hô hấp của Yến Thiếu Ương cũng như ngừng lại, cậu ấy cảm thấy lưng bị trật khớp cũng không còn đau nữa, cậu ấy lẩm bẩm nói: "Thiếu Đường."

Yến Thiếu Ngu gật đầu: "Là thật."

Ban đầu anh cũng muốn nói Thiếu Đường đã khỏe lại rồi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đến cả anh cũng không biết tại sao bệnh của Thiếu Đường bỗng nhiên lại chuyển biến tốt đẹp, chẳng lẽ đúng như lời Cố Nguyệt Hoài nói, phong thủy nơi này tốt?

Yến Thiếu Ly nâng tay xoa mắt, cô ấy nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, vốn muốn cảm ơn, nhưng cô ấy lại không biết kiềm chế cảm xúc kích động của mình, tiến lên ôm lấy cổ Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt đỏ bừng: "Cảm ơn, cảm ơn chị."

Nhà họ Yến suy tàn là áp lực bọn họ phải đối mặt, mà Thiếu Đường mất tích là tai nạn bất ngờ với bọn họ.

Trước khi bọn họ rời khỏi thủ đô, tâm đã như tro tàn, họ biết rằng không bao giờ có thể quay trở lại nơi cất giữ kỷ niệm của gia đình, mà Thiếu Đường, cả đời này bọn họ không thể gặp lại cô bé.

 

Cô ấy không ngờ, sự việc lại chuyển biến tốt đẹp! Hơn nữa còn chuyển biến tốt đẹp nhanh như vậy!

"Đồng chí Cố, thật sự cảm ơn chị, trong khoảng thời gian này tin tức này là tin tức tốt duy nhất đối với bọn em" Giọng Yến Thiếu Ly nghẹn ngào, nhưng tiếng khóc lúc này như đã kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng đến lúc trút được gánh nặng.

Yến Thiếu Ương nằm trên giường không thể quay đầu lại, cậu ấy cũng không thể nhìn thấy gương mặt của Cố Nguyệt Hoài, thế nhưng nghe giọng là biết đó là một nữ đồng chí xinh đẹp lương thiện, sự lo lắng trong lòng cậu ấy trước giờ, cuối cùng cũng biến mất.

Giọng cậu ấy không khỏi chứa sự vui mừng: "Đồng chí Cố, sau này chị chính là ân nhân của anh em bọn tôi!"

Yến Thiếu Ngu nghe em trai em gái nói vậy, vẻ mặt hơi cứng đờ, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa sự ngơ ngác.

Tin tốt duy nhất? Ân nhân?

Anh cẩn thận nhớ lại, quả thật là vậy, rất lâu rồi bọn họ mới vui vẻ như vậy.

 

Nếu nói từ khi nhà họ Yến sụp đổ, tất cả vận rủi ập đến, vậy Cố Nguyệt Hoài chính là một tia sáng duy nhất trong đám vận rủi này.

Là cô đã đưa Yến Thiếu Đường về, là cô đúng lúc dẫn anh đến đại đội Liễu Chi, khiến anh phát hiện ra khi mọi chuyện chưa đến nông nỗi không thể cứu vãn được, cũng là cô, giữa những lời lạnh lùng và trào phúng vô tận, cho anh nụ cười sáng lạn như ngày xuân.

Trong chớp mắt, đôi mắt Yến Thiếu Ngu sâu thẳm, trong mắt có gợn sóng, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Cố Nguyệt Hoài vỗ vỗ lưng Yến Thiếu Ly, cô nhẹ giọng nói: "Không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người đều khỏe mạnh là tốt rồi."

Trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ cần Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường khỏe mạnh, vậy Yến Thiếu Ngu cũng hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.

Có lẽ, đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về?

Lôi Nghị và Uông Tử Yên liếc nhìn nhau, người sau nói: "Anh cả Yến, mọi người nghe nói Thiếu Ương bị thương nên mới đến đây sao? Vậy mọi người có báo cáo đại đội không? Rốt cuộc chúng ta có thể rời khỏi đại đội Liễu Chi không?"

Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Uông Tử Yên, cô ấy cắt tóc ngắn, là một cô gái ngay thẳng chính trực.

Cô lại đánh giá hai người đồng hành khác của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, một người chính là một thanh niên vừa mở cửa, nhìn không lớn lắm, có lẽ gần bằng tuổi cô, mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt non nớt.

Người kia... Cố Nguyệt Hoài vừa nhìn thấy thì hơi ngạc nhiên.

Cô thật sự không biết cô gái kia, nhưng ngoại hình của cô ấy không giống người bình thường, có lẽ là mắc bệnh bạch tạng, tóc và làn da đều có màu sáng, nhìn kỹ thì thấy lông mi và lông mày đều có màu trắng, trên mặt có một ít tàn nhang.

Cô gái kia phát hiện Cố Nguyệt Hoài đang nhìn mình, cô ấy tự ti cúi đầu, rụt vào trong một góc.

Thoạt nhìn cô giống như trời xanh, loại người có bối cảnh không thích góp vui với mọi người, thế nhưng hoàn toàn khác cô gái kia, cô ấy là bởi vì ngoại hình khác thường, trong lòng tự ti, sợ ánh mắt đánh giá của người khác nên mới nhát gan, yếu đuối như vậy.

Rõ ràng Yến Thiếu Ngu không phải người thích giúp đỡ người khác, anh nghe Uông Tử Yên nói xong, cũng không thèm phản ứng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn mấy người họ, cô hỏi: "Có phải bí thư chi bộ đại đội Liễu Chi có vấn đề đúng không?"

Đề tài này quá nặng nề, khiến bầu không khí trong phòng ngột ngạt.

Yến Thiếu Ly là người bộc trực, không có đầu óc, bởi vì Yến Thiếu Đường và Yến Thiếu Ngu nên cô ấy đã coi Cố Nguyệt Hoài là người thân, lúc này cô ấy cũng không giấu diếm, nói: "Lý Vệ Đông là một người rất ghê tởm!"

Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt my, cô nhìn Yến Thiếu Ly.

Bốn anh em nhà họ Yến đều có vẻ bề ngoài ưa nhìn, Yến Thiếu Ly là một cô gái mười tám tuổi, mắt hạnh môi đỏ mọng, ngũ quan xinh đẹp. Mặc dù cô ấy không giống Yến Thiếu Ngu, nhưng ở trong đại đội Liễu Chi xa xăm này, tuyệt đối được xem như là một tiên nữ.

Cố Nguyệt Hoài nhớ đến ánh mắt đáng khinh Lý Vệ Đông vừa nhìn mình, thì cô biết trong khoảng thời gian này Yến Thiếu Ly sống không tốt.

Rõ ràng Yến Thiếu Ngu cũng nhận ra điều ấy, mặt anh nhăn lại, anh lạnh lùng nói: "Ông ta làm gì?"

Yến Thiếu Ly còn chưa kịp mở miệng, Yến Thiếu Ương đã nói: "Khi bọn em vừa ngồi xe đến nơi này, biểu hiện của Lý Vệ Đông khá tốt, còn mời bọn em đến nhà ông ta ăn uống, nhưng chưa đến hai ngày đã lộ nguyên hình, em mới biết được ông ta có chủ ý với Thiếu Ly."

Yến Thiếu Ương nhắc tới chuyện này, cậu ấy tức giận đến run rẩy, mỗi khi nhớ lại chuyện đó, quả thật hận đến bốc cháy nội tạng.

Sau đó, Yến Thiếu Ương đều nói ra những chuyện xảy ra khi bọn họ đến đại đội Liễu Chi. Sau khi nghe xong, Cố Nguyệt Hoài không chỉ rùng mình, trong lòng thầm than, thật sự trên thế gian nơi nơi đều là bóng tối, ác ma có khắp mọi nơi trên nhân gian.

Trên thế giới này, ngoại trừ những bí thư chi bộ già như Vương Phúc có thái độ phục vụ nhân dân, thì còn có những người như Lý Vệ Đông, thái độ lệch lạc, bí thư chi bộ một tay che trời, mà đại đội Liễu Chi cũng không còn đơn giản như trong quá khứ họ biết.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.