Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 273: Chương 273



Yến Thiếu Ly nức nở, cô ấy nói không ra lời.

Cô ấy không phải lần đầu nghe chuyện này, nhưng nghe Lôi Nghị nói lại một nữa, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, rõ ràng xã hội đang hướng đến xã hội mới tích cực, nhưng tại sao vẫn tồn tại nơi tối tăm bẩn thỉu như vậy?

Uông Tử Yên cắn chặt răng, cô ấy hung dữ nói: "Lý Vệ Đông chính là con mọt của xã hội!"

Mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu híp lại, ánh mắt dữ tợn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt góc áo.

Cố Nguyệt Hoài nói: "Người ác đều phải trả giá, nếu chúng ta đã biết chuyện này, sẽ không thể mặc kệ được."

Cô không ngờ đại đội Liễu Chi còn che giấu một bí mật ghê tởm như vậy, mặc dù trong lòng vô cùng bi thương, nhưng không thể không nói, Lý Vệ Đông, thậm chí là cả xã viên đại đội Liễu Chi đều có vấn đề, đối với mấy thanh niên tri thức Yến Thiếu Ương mà nói là chuyện tốt.

Nhóm thanh niên tri thức xuống nông thôn, không thể tùy ý trở về thành phố, mấy năm sau, thậm chí thanh niên tri thức trở về thành phố còn ồn ào ảnh hưởng đến mạng người.

Mà rõ ràng chỉ đạo viên có ý nhằm vào, vậy nên Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly rất khó có thể rời khỏi đại đội Liễu Chi, chỉ cần bọn họ nói bí mật của nơi này ra ngoài, đương nhiên công xã sẽ phái người đến chỉnh đốn. Hơn nữa nhóm thanh niên tri thức nhất trí báo cáo Lý Vệ Đông, bọn họ chắc chắn có thể rời khỏi lơi này, thuận lợi đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Tại sao nhất định phải đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử?

Để trấn an người bị hại.

Một khi hành vi của Lý Vệ Đông thậm chí cả đại đội Liễu Chi bị truyền ra ngoài, lãnh đạo huyện Thanh An chắc chắn sẽ bị phê bình chất vấn, với tư cách là người bị hại, việc mấy người Yến Thiếu Ương được trấn an không thể nghi ngờ là rất quan trọng.

Yến Thiếu Ngu nhìn cô, không cần suy nghĩ sâu xa, anh đã biết suy nghĩ trong lòng của Cố Nguyệt Hoài.

Mắt Uông Tử Yên sáng lên: "Thật sao? Anh cả Yến, chị Cố, hai người thật sự muốn giải quyết chuyện này?"

Bọn họ không thể rời khỏi đại đội Liễu Chi, nhưng Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài không thuộc về nơi này có thể rời đi, chỉ cần bọn họ đưa tin tức này ra ngoài, vậy chắc chắn bọn họ sẽ được giải cứu, như vậy cũng đã đủ rồi.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô bỗng nhìn về phía Yến Thiếu Ương: "Đương nhiên, hơn nữa còn phải nhanh chóng đón cậu ấy về để điều trị."

Cơ thể của Yến Thiếu Ương không thể kéo dài nữa, ngày mai khi rời đi, phải đưa cậu ấy đi cùng trước, thế nhưng Yến Thiếu Ly, nếu cô ấy tiếp tục ở nơi này thì rất nguy hiểm như là thỏ vào miệng hổ. Nếu Lý Vệ Đông ngăn cản, vậy phải cá c.h.ế.t lưới rách!

Lôi Nghị ngập ngừng: "Anh cả Yến, rốt cuộc tại sao anh lại đến đại đội Liễu Chi? Trước khi anh đến có nói với người khác không? Em sợ hai người ở với bọn em cả đêm, Lý Vệ Đông cũng không cho hai người rời đi."

Anh ấy vừa dứt lời, vẻ mặt của Yến Thiếu Ly và Uông Tử Yên bỗng thay đổi.

Yến Thiếu Ương nằm trên giường đất, cậu ấy nghe vậy thì vẻ mặt cũng rất khó coi: "Anh cả, hay là nhân lúc trời vẫn còn tối, hai người mau rời đi, chỉ cần truyền tin tức ra ngoài, sớm muộn gì bọn em cũng có thể rời khỏi nơi này."

Vẻ mặt Yến Thiếu Ngu bình tĩnh, giọng anh không gợn sóng: "Đừng sợ."

Cố Nguyệt Hoài cũng cười nói: "Nói đến cũng trùng hợp, bởi vì mưa to nên chị và Thiếu Ngu bị mắc kẹt, mới chạy từ núi đến đay, người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử sẽ dùng hết sức lực tìm kiếm bọn chị, Lý Vệ Đông không muốn thả người cũng không được."

Lôi Nghị nghe vậy thì nhíu mày: "Vậy nếu Lý Vệ Đông đến xử lý chúng ta trước thì sao?"

Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên: "Giải quyết? Giải quyết thế nào? Ông ta còn có thể g.i.ế.c chúng ta sao?"

Đời trước, kiêu ngạo ương bướng như Điền Tĩnh cũng chỉ có thể lợi dụng các kiểu thủ đoạn để đối phó với bọn họ, Lý Vệ Đông là một bí thư chi bộ nho nhỏ ở nông thôn, còn dám quang minh chính đại g.i.ế.c người? Hay là g.i.ế.c những thanh niên tri thức đến từ thủ đô?

 

Câu đó của Lôi Nghị có vẻ không thực tế, Lý Vệ Đông cũng không có năng lực đó.

 

Giọng Yến Thiếu Ương có hơi khàn khàn, cậu ấy nghiêm túc nói: "Ông ta dám."

Dứt lời, bầu không khí trong phòng cứng đờ, giống như xuất hiện vết nứt.

Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt mày: "Mọi người còn biết cái gì nữa?"

Mấy người trẻ tuổi này, nói chuyện cũng không nói chủ đích, thật sự không vô duyên vô cớ mà lại ăn nói cẩn thận như vậy.

Lôi Nghị cười khổ nói: "Em cũng là nghe được người ta nói, mười hai người vợ kia của Lý Vệ Đông, có hai người là thanh niên tri thức xuống nông thôn từ nhiều năm trước, trong đó có một người bị ông ta bỏ thuốc làm nhục, mang thai, không thể không gả cho ông ta. Ngày nào bà ấy cũng bị đánh chửi như heo như chó, còn bị sảy thai, lúc này tinh thần suy sụp nên bà ấy đã nhảy sông tự sát."

"Người còn lại vì liên hệ với người đưa thư để chạy trốn, sau đó bị Lý Vệ Đông đánh chết."

"Sau đó, người đưa thư kia cũng không có tung tích, không biết là bị g.i.ế.c hại hay là sợ hãi nên không dám đến đại đội Liễu Chi đưa thư. Tóm lại Lý Vệ Đông không phải là người nhân từ dễ nương tay, ông ta cũng không phải lần đầu g.i.ế.c người."

Giọng Cố Nguyệt Hoài trầm xuống: "Nhiều năm như vậy, ngày ngày trong đại đội đều bị áp bức, mặc dù bọn họ có nhờ vả Lý Vệ Đông nhưng không thể hài hòa như bên ngoài được, chẳng lẽ không có ai đến công xã tố cáo ông ta? Hơn nữa, nếu đúng như lời em nói, mọi người ở đại đội rất đoàn kết, vậy ai nói cho em chuyện này?"

Lôi Nghị ngạc nhiên, anh ấy không ngờ Cố Nguyệt Hoài lập tức bắt được trọng điểm.

Anh ấy nói: "Đây cũng là điều em khó hiểu, đại đội Liễu Chi rộng như vậy, tại sao nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự?"

Mấy năm nay có nạn buôn người ở khắp nơi trong nước, đối với bọn buôn người mà nói thì việc mua bán này không cần vốn, nhưng nếu để vận hành mà không bị áp lực, thì chỉ sợ một mình Lý Vệ Đông không đủ tư cách.

Cố Nguyệt Hoài híp mắt: "Ý em là, ông ta có người phía trên che chở?"

Đại đội Liễu Chi được coi là nơi xa xôi nhất của huyện Thanh An, cũng là đại đội có điều kiện kém cỏi nhất, nơi này chỉ là một vùng núi hẻo lánh, đi tới xã cung ứng cũng mất vài tiếng, xung quanh chỉ có núi và sông, bình thường rất ít người ra ngoài, gần như là ngăn cách với bên ngoài.

Ít nhất đời trước Cố Nguyệt Hoài chưa bao giờ tiếp xúc với đại đội Liễu Chi, nên cô cũng không biết nơi này che giấu bí mật như vậy.

Lôi Nghị gật đầu: "Cũng chỉ là suy đoán, Lý Vệ Đông này bắt nạt kẻ yếu, mấy năm nay buôn bán phụ nữ kiếm được không ít tiền, hơn nữa ông ta cũng không có lai lịch, cũng không có năng lực, tại sao có thể được làm bí thư chi bộ? Điều này là điều đáng ngờ."

Cố Nguyệt Hoài im lặng một lúc, cô nhìn Lôi Nghị: "Em nói với chị trước, là ai nói cho em chuyện này."

Lôi Nghị liếc nhìn Uông Tử Yên, người kia gật đầu với anh ấy.

Anh ấy hít sâu một hơi, nói: "Là một người phụ nữ tên Vân Viện."

"Vân Viện?" Cố Nguyệt Hoài nhướng đuôi lông mày, tên này không giống tên của một người phụ nữ ở đại đội Liễu Chi trên núi.

Cô lại hỏi: "Cũng bị lừa bán tới?"

Lôi Nghị cười khổ, anh ấy gật đầu nói: "Đúng, ba tháng trước cô ấy bị lừa tới đại đội Liễu Chi."

Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ, ba tháng, xem ra còn chưa bị thu phục, nếu không cũng sẽ không nói chuyện này cho bọn họ biết.

Một vài giây sau, Cố Nguyệt Hoài lại nhíu mày, cô khó hiểu: "Chẳng phải chuyện buôn bán người và chuyện của Lý Vệ Đông là bí mật của đại đội Liễu Chi sao? Cô ấy là một người phụ nữ mới bị bán đến ba tháng lại biết được chuyện này từ đâu?"

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.