Nghe anh hỏi vậy, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài hơi giật mình, cô hơi ngước mắt lên, kia vẫn là gương mặt lạnh lùng xinh đẹp như cũ, nhưng mà đêm nay có chút khác biệt, không còn lạnh lùng thờ ơ ngày xưa, mà có chút cảm xúc gì đó m.ô.n.g lung mù mịt.
Bàn tay anh khô ráo và ấm áp như mọi khi, rất khác với sự lạnh lùng của anh, nhưng sự chủ động của anh là điều cô không ngờ tới.
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn tay hai người một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn Yến Thiếu Ngu một chút, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái, cô muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, nhưng lại sợ âm thanh hơi lớn sẽ phá vỡ dũng khí đột nhiên xuất hiện của anh.
Cô biết trên lưng anh đang mang rất nhiều gánh nặng, nhiều đến nỗi anh không có thời gian đi cân nhắc những chuyện khác.
Cảm xúc đêm nay của anh rất khó hiểu, dường như rất muốn bày tỏ tình cảm của mình, nhưng vẫn không muốn nói.
Yến Thiếu Ngu nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nguyệt Hoài, cảm giác hơi lạnh giống như một khối băng tan chảy.
Lúc cô ngước mắt nhìn lên, anh thấy đôi mắt mèo trong veo của cô mở to, như thể cô không thể tin được, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng phong phú. Trong phút chốc, trái tim anh mềm nhũn, lại có cảm giác buồn cười, anh biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng mà cũng không phải đột ngột, cũng không phải nhất thời xúc động, có lẽ Cố Nguyệt Hoài mưu đồ tiếp cận đã lâu, nhưng anh nghiêm túc.
Yến Thiếu Ngu hạ mắt xuống, nhìn lông mi run rẩy của Cố Nguyệt Hoài, giọng nói anh lành lạnh: "Lạnh không?"
Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong, cô vừa mừng vừa sợ, chậm nửa nhịp tựa như nhìn về phía anh: "Hả? Cái gì?"
Cô vừa dứt lời, đã bị ôm vào trong lồng n.g.ự.c ấm áp dễ chịu, Yến Thiếu Ngu ôm eo thon của cô, đầu tựa vào cổ cô, hình như anh có chút mệt mỏi, lại như thỏa hiệp: "Cố Nguyệt Hoài, anh nghiêm túc."
Cố Nguyệt Hoài khẽ ngửi hương vị mát lạnh trên người anh, nghe những lời trầm thấp bên tai, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Cô đưa tay ôm lại anh thật chặt, giống như đang ôm lấy một cây cỏ cứu mạng, đôi mắt bị hơi nóng bao phủ, môi đỏ lại nổi lên ý cười, từ cơ thể đến trái tim cô đều trở nên ấm áp, đây là sự viên mãn mà cô đã chờ đợi từ lâu.
Đôi mắt dài của Yến Thiếu Ngu hơi khép, anh nói khẽ: "Trước kia anh có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian, cũng không có hứng thú suy nghĩ đến chuyện tình cảm, nhưng bây giờ đã nghĩ đến, anh sẽ đặt em vào những chuyện cần cân nhắc trong tương lai."
Sau khi nhẹ giọng thì thầm, anh không đợi Cố Nguyệt Hoài phản hồi, Yến Thiếu Ngu đã ngẩng đầu lên khỏi vai cô.
Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm của cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hai người hai mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt anh vô cảm, đôi mắt sâu thẳm đầy u ám, giọng nói lạnh lùng có chút bướng bỉnh: "Cố Nguyệt Hoài, có lẽ trong mắt em, anh giống như con muỗi, em như tơ nhện, nhưng bây giờ anh nghiêm túc, mọi thứ tùy thuộc vào em."
Cố Nguyệt Hoài không hề sợ hãi chút nào, nghe thấy sự lạnh lẽo chảy trong giọng nói của anh, cô nâng đôi môi đỏ lên.
Cô vươn tay nắm chặt ngón tay anh, thoát khỏi sự kìm kẹp của anh trên cằm cô, nhón chân nhẹ, đôi môi đỏ in trên đôi môi mỏng của anh, một cái chạm hơi mát giống như chuồn chuồn lướt nước.
Cô vòng tay qua cổ anh, trán áp vào trán anh, môi và răng của hai người chỉ cách nhau chưa đầy một centimet, giọng nói của cô vô cùng thành kính: "Yến Thiếu Ngu, anh không phải con muỗi, em cũng không phải tơ nhện, anh là cứu rỗi duy nhất của em ở cả kiếp trước và kiếp này."
Nghe cô nói vậy, toàn thân Yến Thiếu Ngu chấn động.
Đôi mắt đen như mun của anh nhìn thẳng vào cô, trong giây lát, anh không biết phải phản ứng lại cô như thế nào.
Cố Nguyệt Hoài lại bỗng nhiên cười một tiếng, cô nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy anh không sợ em là tội phạm g.i.ế.c người sao? Em g.i.ế.c Điền Tĩnh."
Yến Thiếu Ngu lườm cô một cái, dần dần thu hồi ánh mắt, ánh mắt hơi rũ xuống: "Vậy nếu anh cũng g.i.ế.c Lý Vệ Đông thì sao?"
"Phì haha." Cố Nguyệt Hoài cười rất vui vẻ, cả lông mày và mắt đều ánh lên ý cười, ánh mắt gợn sóng, cô ngẫm nghĩ một lát, nói: "Vậy bây giờ chúng ta hòa nhau, thông đồng làm bậy? Cấu kết với nhau làm việc xấu? Hình như cũng không tốt lắm, em nghĩ, hẳn là ông trời tác hợp!"
Cô nói cực tự nhiên, nhưng lại khiến Yến Thiếu Ngu sững sờ trong chốc lát.
Cố Nguyệt Hoài thu hồi nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, cô nắm tay anh an ủi: "Lý Vệ Đông là sâu mọt, là ma quỷ, c.h.ế.t không có gì đáng tiếc, anh làm vậy là vì dân trừ hại, không tính là g.i.ế.c người, nhiều nhất chỉ xem như g.i.ế.c một con súc sinh thôi."
Sau khi nghe cô nói xong, Yến Thiếu Ngu có chút dở khóc dở cười, nhưng nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, trong lòng anh chỉ cảm thấy rất vẹn toàn.
Nghiêm túc mà nói, đối với anh, cảm xúc khi g.i.ế.c một người còn không khuấy động bằng việc quan hệ tiến thêm một bước với cô đêm nay, anh chưa từng là một người tốt thiện lương, đây cũng không phải lần đầu dính m.á.u trên tay.
Yến Thiếu Ngu thấp giọng nói: "Anh không g.i.ế.c ông ta, chỉ đánh ông ta đến bán thân bất toại mà thôi."
Tội ác của Lý Vệ Đông là không thể tha thứ, nhưng ông ta vẫn cần phải sống tiếp để chịu sự sỉ nhục của quần chúng và chế tài pháp luật.
Anh sẽ không để cho ông ta c.h.ế.t nhẹ nhàng như vậy, đánh ông ta một trận coi như thu trước một ít tiền lãi.
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi, cô đã quên sạch sành sanh chuyện của Lý Vệ Đông, hiện tại cô không muốn nhắc đến người đàn ông mất hứng này.
Cô mỉm cười nhìn anh, hai má đỏ bừng quyến rũ: "Vậy bây giờ chúng ta có được coi là đối tượng không?"
Cô tự hỏi, trải qua đời trước củng cố, đời này cô đã là một người da mặt dày, nhưng đứng trước Yến Thiếu Ngu nói ra lời như vậy, thật sự vẫn có chút xấu hổ. Dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ, nói mới nhớ, đây là đầu tiên cô yêu đương với người khác đấy.
Đời trước, bất kể là Trần Nguyệt Thăng, Nhậm Thiên Tường, hay là Yến Thiếu Ngu, đều chưa từng trải qua quá trình nghiêm túc.
Đời này, cô muốn có đối tượng nói chuyện yêu đương trước, sau đó mới kết hôn sinh con, để hết thảy đều đi vào quỹ đạo.
Đương nhiên, chỉ cần đối tượng là anh, kết hôn sinh con trước, sau đó yêu đương cũng không phải không được.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ bay xa chút, trên mặt đỏ ửng lại càng sâu.
Suy nghĩ của Cố Nguyệt Hoài bay càng xa, nhưng trên mặt lại càng thêm đỏ bừng.
Yến Thiếu Ngu ho khan hai tiếng, nhìn đôi má hơi ửng đỏ cùng dáng vẻ yêu kiều của Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt nheo lại lóe lên hai cái, đột nhiên anh đến gần gò má trắng nõn của cô, giọng nói hơi khàn khàn lộ ra một chút hương vị không đứng đắn: "Em nói xem?"
Nói đến chuyện đứng đắn, Cố Nguyệt Hoài lập tức trở lại bình thường, c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Đương nhiên!"
Nói xong cô quay đầu nghi hoặc nhìn về phía anh, vừa mới quyết định làm càn một phen, sao lại thả thính cô rồi? Lại còn làm tốt hơn cả cô!
Yến Thiếu Ngu nhìn đi chỗ khác, trên người Cố Nguyệt Hoài thoang thoảng một mùi hương tự nhiên nhẹ nhàng, anh không thể phân biệt đó là cái gì nhưng rất dễ chịu.
Anh che miệng ho khan vài tiếng, nói: "Cái đó, có lẽ ngày mai không không thể ngăn Lý Vệ Đông được, chúng ta phải đi trước, để Lôi Nghị gọi người phụ nữ Vân Viện kia nữa, bảo bọn họ cùng đến huyện luôn."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: "Chỉ bằng Vân Viện và mấy người Lôi Nghị mà trong huyện sẽ cho người đến điều tra sao?"
Yến Thiếu Ngu nhìn cô: "Em cho rằng anh chỉ đi đánh Lý Vệ Đông thôi sao?"
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ trong nhà ông ta còn có chứng cớ gì hả?"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, anh lấy ra một cuốn sổ hơi mỏng, nó không lớn lắm, bên ngoài bọc da màu xanh, anh lạnh nhạt nói: "Trong cuốn sổ này có ghi chép rõ ràng mọi giao dịch mua bán người."
Lúc này Cố Nguyệt Hoài thực sự không biết phải nói gì, cô còn tưởng chuyện của Lý Vệ Đông cực kỳ phức tạp, cần bàn bạc kỹ hơn, thế mà lại được giải quyết dễ như trở bàn tay như vậy, thôi, cũng coi như là xong một mối lo.
"Vào thôi." Yến Thiếu Ngu nắm chặt tay cô đi vào nhà.
Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng anh đi phía trước, rạng rỡ cười một tiếng.
Điều mà đời trước cô không thể làm được, đời này, tóm lại không uổng công mình trọng sinh một lần.