Ngược lại dáng vẻ này của cô khiến Hoàng Thịnh có chút bất mãn, châm chọc khiêu khích nói: “Cô nam quả nữ ở trên núi lâu như vậy, trong sạch cũng không còn, mà lại có tâm tư ở đây làm việc? Không biết nên khen cô ung dung hay nên mắng cô da mặt dày nữa.”
Ai cũng có thể nhận ra là Hoàng Thịnh đang gây sự nhưng nhóm thanh niên trí thức đều nhất trí một lòng, đương nhiên sẽ không mở miệng giúp đỡ.
Lam Thiên lại càng cúi đầu thấp hơn, hận không thể vùi mặt vào trong bát, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Bây giờ ngay cả việc ăn uống của cô ấy cũng dựa vào Tống Kim An, cho dù có cảm thấy Cố Nguyệt Hoài vô tội, cũng không thể nào nói chuyện giúp cô ấy.
Thôi Hòa Kiệt liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, không nói lời nào cúi đầu ăn cháo.
Ngày hôm qua gã đi tìm Hạ Lam Chương, người nọ quả nhiên có tình cảm sâu sắc với Cố Nguyệt Hoài. Vừa nghe nói đã không hề nghĩ ngợi mà đưa gã trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nhưng cuối cùng lại rời đi với vẻ mất hồn mất vía, có thể thấy được là không lấy lòng được Cố Nguyệt Hoài.
Đã như vậy, vậy về sau gã cũng không cần thiết khách sáo với Cố Nguyệt Hoài này nữa, mời rượu không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Thanh niên trí thức có chung một mối thù, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài giống như nhìn một món đồ chơi không biết liêm sỉ.
Cố Nguyệt Hoài nhấc mí mắt lên, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, vừa muốn mở miệng, Bùi Dịch lại cau mày lên tiếng trước: “Thanh niên trí thức Hoàng, anh không nên tùy tiện nói mấy lời linh tinh này, kẻo phá hỏng thanh danh của con gái nhà người ta, anh làm vậy là đang g.i.ế.c người ta đấy!”
Hoàng Thịnh đập bàn, cười khẩy nói: “Làm sao, anh muốn vì đôi giày rách này mà ầm ĩ với tôi?”
Nói xong, anh ta lại đổi giọng: “Đáng tiếc, anh có ý với cô ta nhưng chưa chắc cô ta đã để ý đến anh, Có lẽ bây giờ người ta đang rất vui mừng, cho rằng mình được trèo lên cành cao? Ha ha…”
Ý cười nhạo trong lời nói của Hoàng Thịnh quá mức rõ ràng, ngay cả Trần Bân và Vu Kiến Quốc cũng cười ha ha.
Trong mắt Cố Nguyệt Hoài toát ra sự lạnh lẽo, cô cũng không thèm để ý đến việc Hoàng Thịnh sỉ nhục cô, chó cắn bạn một cái, chẳng lẽ bạn còn muốn cắn lại sao? Nhưng lời trong ý ngoài của anh ta đều là đang chửi bới cười nhạo Yến Thiếu Ngu, cho nên, chó không nghe lời thì vẫn phải đánh cho một trận.
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn Hoàng Thịnh, khiến cho người nọ nhìn thấy mà mí mắt không ngừng giật, có chút sợ hãi.
Hoàng Thịnh lấy can đảm hô lên: “Nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai? Cô nghĩ Yến Thiếu Ngu là cành cao sao? Tôi nói cho cô biết, nhà anh ta đã sớm thất thế, anh muốn mượn anh ta để sống những ngày tốt lành, đó là đang nằm mơ!”
“Ha ha, cho dù cô coi trọng Trần Bân hay Lý Nhĩ Tân, cũng đều mạnh hơn Yến Thiếu Ngu!”
Hoàng Thịnh nói xong, còn ném cho Trần Bân một ánh mắt bỉ ổi, người nọ cười ha ha, làn da ngăm đen đánh giá Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, dáng vẻ không tử tế ấy làm Bùi Dịch ở bên cạnh cực kỳ khó chịu.
Lý Nhĩ Tân đẩy đẩy kính trên sống mũi, nói: “Được rồi, cơm sắp nguội rồi.”
Hoàng Thịnh liếc Lý Nhĩ Tân một cái, người này đúng là giỏi giả vờ đàng hoàng.
Cố Nguyệt Hoài đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng Thịnh, giọng nói bình tĩnh lại sắc bén: “Thanh niên trí thức Hoàng là đang muốn bêu xấu tôi sao? Anh là một người đàn ông, mà gieo họa cho thanh danh của tôi như vậy. Hơ, xem ra tố chất của thanh niên trí thức đến từ thủ đô cũng hết sức đáng lo đấy. Tôi nghĩ, tranh tôi vẽ vẫn còn khách sáo quá, thật sự phải vẽ ra dáng vẻ hết sức thô bỉ của mấy người mới phải.”
“Cô!” Hoàng Thịnh giận không kìm được, trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài như muốn phun lửa.
Một lát sau, Hoàng Thịnh đột nhiên nở nụ cười, khinh bỉ nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Cho dù cô thật sự vẽ, chẳng lẽ Nhật Báo Quần Chúng thật sự dám đăng sao? Cố Nguyệt Hoài, cô quá đề cao chính mình, cũng quá coi thường chúng tôi rồi!”
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười, nhún vai: “Ồ? Vậy sao?”
Cô không nói gì nữa, yên lặng xoay người ôm bảng vẽ rời đi, nhìn bóng lưng như cảm giác như đang chạy trốn.
Hoàng Thịnh hài lòng mỉm cười, anh ta đã nói mà, chỉ là một đứa con gái nông thôn, chẳng lẽ thật sự dám động tay động chân với anh ta hay sao?
Vu Kiến Quốc liếc Hoàng Thịnh một cái, nói: “Được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong đến bệnh viện huyện tìm anh năm.”
Vừa nhắc tới Tống Kim An, ánh mắt Hoàng Thịnh đã lóe sáng, trừng mọi người chung quanh một cái, rồi nói: “Mấy người các cậu, đợi lát nữa đến bệnh viện cũng đừng ăn nói lung tung với anh năm, hơn nữa không thể nhắc tới đứa con gái nông thôn kia, biết chưa?”
Anh ta và Tống Kim An quen biết đã nhiều năm, đại khái cũng có thể đoán được tâm tư của anh ta. Huống chi con người này có chút cứng nhắc, nếu biết anh ta lấy thanh danh của Cố Nguyệt Hoài ra đùa giỡn, nhất định sẽ tức giận giảng đạo.
Cố Nguyệt Hoài ôm bảng vẽ đi vào trong sân, giương mắt nhìn rừng cây trụi lủi bởi vì mưa to xâm nhập, nâng bút vẽ xoạt xoạt trên giấy, rất nhanh một bức tranh hiu quạnh đầy ý thu đã hiện lên trên giấy.
Cô chống cằm suy nghĩ một chút, buổi trưa nên nấu món gì thì Bùi Dịch đã bưng bát đi ra.
Anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài yên lặng không nói gì ngồi ở trong sân, thầm thở dài, rồi đến gần nói: “Cô đừng để tâm những lời nói của Hoàng Thịnh. Con người anh ta luôn thích ăn nói không suy nghĩ, hay là mấy ngày này cô về nghỉ ngơi trước đi?”
Bùi Dịch mím môi, muốn mở miệng hỏi chuyện cô và Yến Thiếu Ngu ở trên núi, nhưng lại cảm thấy không có lập trường để hỏi.
Loại chuyện liên quan đến thanh danh của con gái nhà người ta, anh ta cũng không tiện nói thêm gì, nhưng ở trong mắt người ngoài, hiển nhiên cô đã hoàn toàn trói chặt ở bên Yến Thiếu Ngu, về sau e là Cố Nguyệt Hoài cũng không dễ tìm được nhà chồng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Bùi Dịch, nói: “Mấy ngày nay anh về tòa soạn chưa?”
Bùi Dịch gật đầu nói: “Sau khi từ trên núi trở về đã trở về một chuyến, nói chuyện của cô với tổng biên tập. Tổng biên tập Ngụy rất coi trọng cô, biết cô xảy ra chuyện, cũng đi tìm cảnh sát, cô rảnh rỗi cũng trở về một chuyến, báo bình an với bà ấy đi.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ ừ một tiếng, lại nói: “Cơm nước xong cũng phải lên núi đào củ đậu sao?”
Bùi Dịch ngẩn người, lắc đầu nói: “Bí thư nói, để thanh niên trí thức nghỉ ngơi ở điểm thanh niên trí thức.”
Nghe vậy, hàng lông mày của Cố Nguyệt Hoài lộ nét khinh thường, đã hiểu rõ.
Hai ngày nay nhóm thanh niên trí thức bị hoảng sợ, bí thư chi bộ cố ý cho người ta nghỉ ngơi, không để bọn họ đi theo lên núi đào củ đậu.
Đám thanh niên trí thức này đều là người có lai lịch, Tống Kim An và Yến Thiếu Ngu gặp chuyện không may cũng đủ để người ta kinh hãi. Khó khăn lắm mới tìm người về được, đương nhiên bí thư chi bộ không dám để cho người ta trên núi nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật sự rất khó để xoay chuyển.
Trách nhiệm này ông ta gánh không được, đành để cho mọi người thoải mái làm người rảnh rỗi.
Bùi Dịch chuẩn bị đi rửa chén, lúc xoay người rời đi bỗng quay đầu lại hỏi: “Nhóm thanh niên trí thức chuẩn bị đến bệnh viện huyện, cô đi không?”
“Bệnh viện huyện?” Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, chợt cười nói: “Được, cùng đi đi.”
Sau khi Bùi Dịch rời đi, Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn về hướng Hoàng Thịnh đang ở, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt bàn đá, ánh sáng xanh mỏng manh bao lấy đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, thoáng một cái đã qua đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt, trong phòng đã vang lên tiếng Hoàng Thịnh đau đớn kêu rên.
“A…”
“Đau bụng! Mau đi gọi bác sĩ cho tôi, gọi bác sĩ lại đây! Mau…”
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi cười, giống như con mèo tinh ranh.
Cô ngược lại không ngờ, lần đầu sử dụng năng lực chữa trị, lại là để giáo huấn Hoàng Thịnh.
Trong bữa sáng của nhóm thanh niên trí thức có một đĩa dưa chuột trộn, mà Hoàng Thịnh lại là người yêu thích trung thành với dưa chuột, một đĩa đồ ăn đặt ở trước mặt mình, giống như sợ người khác giành với anh ta, điều này ngược lại thuận tiện cho cô làm việc.
Lúc cô vừa tiếp cận Hoàng Thịnh, rót chút lực lượng vào hạt dưa chuột tươi mới, chỉ cần điều động thêm một chút, là có thể khiến hạt dưa chuột trong nháy mắt hấp thụ sức sống, nảy mầm sinh trưởng.
Trong bụng một người bỗng mọc ra một dây leo dưa chuột, là cảm giác như thế nào?
Nói thật, cô cũng rất tò mò.