Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 306: Chương 306



Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, khó trách, khó trách anh ra ngoài còn mang theo một túi đầy phiếu.

Nếu như không có những tờ phiếu định mức phong phú này, suýt chút nữa cô đã quên người trước mắt mình cũng đã từng có địa vị rất lớn.

Trong này có rất nhiều phiếu mà người bình thường có thể sở hữu, nếu muốn bán trao tay thì chắc chắn có thể bán được giá tốt.

Phiếu lương thực, phiếu vải đều là những loại phiếu vô giá bị quốc gia nghiêm cấm mua bán, nhưng mà luôn có nhân viên công tác nhiều phiếu thiếu tiền trong cơ quan nhằm vào lợi nhuận trong đó, từ đó khiến việc giao dịch phiếu định mức ngầm trở nên tràn lan.

Nếu như muốn tính giá trị của những thứ như phiếu định mức này thì cũng hết sức rõ ràng.

 

Ví dụ như ở trên thị trường, phiếu lương thực một cân và cùng một xu tiền là có thể mua một cân màn thầu, mà muốn mua một cân màn thầu ở chợ đen thì cần hai xu. Cứ như vậy, giá cả của phiếu lương thực một cân rõ ràng, nó có giá trị một xu.

Mà trên thị trường, giá tiền của một chiếc xe đạp là một phiếu xe đạp, cộng thêm một trăm năm mươi đồng tiền. Chợ đen không cần phiếu thì phải hai trăm đồng tiền, từ đó quy ra, giá trị của một phiếu xe đạp là năm mươi đồng tiền, thậm chí còn nhiều hơn.

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, rồi thò tay vào trong túi xách của mình lấy ra một xấp đại đoàn kết.

Trên thực tế, tiền được lấy ra từ nhà tranh trong không gian Tu Di, sau khi không gian dung hợp, quả nhiên đã thuận tiện hơn rất nhiều.

Cố Nguyệt Hoài đưa hai trăm ra, nhỏ giọng nói với anh: "Ầy, xem như em mua chỗ phiếu này, như vậy có được không?"

Chuyện này bị cấm, đây lại là nơi công cộng nên cô chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.

Vốn dĩ cô muốn đưa tiền cho Yến Thiếu Ngu để anh không cần lo lắng về chuyện tiền nong nữa, nhưng nếu cô trực tiếp đưa tiền ra thì sợ rằng anh sẽ không nhận. Bây giờ có những tờ phiếu này ở đây, ngược lại đã thành một cái cớ rất tốt.

Yến Thiếu Ngu cau mày, mím môi mỏng, không nhận lấy tiền trong tay của cô.

"Anh cũng biết, em không có con đường nào kiếm phiếu ở đại đội sản xuất Đạo Lao Tử cả. Anh đang chuẩn bị cầm phiếu đi bán, vừa vặn em muốn mua, như vậy chẳng phải mọi người đều lấy được thứ mình cần sao? Anh mau cầm đi, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy mất."

Cố Nguyệt Hoài mạnh mẽ nhét tiền vào trong tay anh, sau đó không hề khách sáo lấy sạch số phiếu của anh.

Bây giờ cô cũng được coi là người giàu phiếu định mức rồi, về sau đi mua đồ không cần phải lo trước lo sau giống như trước đây nữa!

Cố Nguyệt Hoài thu phiếu định mức vào bên trong không gian, quay đầu lại thì thấy Yến Thiếu Ngu đang nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay, yết hầu anh nhấp nhô một chút, giống như đang chất chứa cảm xúc rất phức tạp, cô có chút bất đắc dĩ nói: "Ai da, anh mau cất đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa!"

Lông mày Yến Thiếu Ngu hơi giật giật, anh nhìn Cố Nguyệt Hoài, không nói gì thêm nữa mà cất tiền đi.

Anh tự hỏi mình chưa bao giờ là một người cổ hủ, nhưng trước sự giúp đỡ và chăm sóc không cần hồi đáp của cô, trong lòng anh chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp. Theo lý mà nói thì anh không nên cầm số tiền này, nhưng Thiếu Ương cần, anh không thể từ chối được.

Nhìn anh cất tiền đi, lúc này Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, lúc này mì hoành thánh cũng được mang lên.

Cô cười híp mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, nói sang chuyện khác: "Bận rộn cả một ngày, em đói muốn c.h.ế.t rồi."

Cảm xúc dưới đáy mắt Yến Thiếu Ngu tiêu tán đi, gắp hoành thánh trong bát mì của mình cho cô, nói: "Em ăn nhiều một chút."

Cố Nguyệt Hoài cũng không từ chối, cô bắt đầu ăn từng miếng một.

Yến Thiếu Ngu nhìn cô ăn ngon lành, bên trong cặp mắt đào hoa nhạt nhẽo như có ý cười ẩn hiện.

Đột nhiên, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời phía trước bị chặn lại, Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn lên thì nghe thấy một giọng nam trong trẻo có chút do dự: "Đồng chí Cố? Trùng hợp thật đấy."

Anh nhướng mắt đánh giá người này.

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu quá mức rõ ràng, khiến Hạ Lam Chương muốn bỏ qua cũng không được, anh ấy cũng nhìn sang.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, như thể một ánh lửa vô hình nổ tung, bầu không khí căng thẳng đến bất ngờ.

Cố Nguyệt Hoài nuốt một miếng mì hoành thánh, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lam Chương. Cô không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ gật đầu với anh ấy rồi nói với giọng điệu không thân thiện cũng không lạnh nhạt, hoàn toàn là thái độ tình cờ gặp một người bạn trên đường: "Đồng chí Hạ."

Ánh mắt Hạ Lam Chương hơi tối sầm lại, gượng cười nói: "Sao cô lại nhớ mà tới ăn ở đây?"

Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong cong, không chút do dự nắm lấy tay Yến Thiếu Ngu: "Tôi có một số việc phải làm nên cùng đối tượng đến đây, anh nhanh đi chọn món đi, chúng tôi cũng phải tranh thủ thời gian ăn xong rồi trở về."

Khi Hạ Lam Chương nghe được hai chữ "Đối tượng", vẻ mặt anh ấy càng thêm ảm đạm, chỉ cười khổ một tiếng không trả lời.

Yến Thiếu Ngu nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, bên trong đôi mắt ánh lên ý cười, khiến khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm chói mắt.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười thúc giục: "Anh mau ăn đi, mì sắp nở lên rồi."

Yến Thiếu Ngu ừm một tiếng, anh khẽ gật đầu Hạ Lam Chương xem như lên tiếng chào hỏi, sau đó vùi đầu ăn mì.

Hạ Lam Chương đứng trước mặt hai người, nhưng anh ấy lại cảm thấy ggiữa hai người dường như có một thế giới khép kín và trọn vẹn. Không khí ấm áp và tình yêu kia làm cho người ta ngạc nhiên không thôi. Mặc dù người ngoài có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng lại không cách nào chạm đến, cũng không có cách nào chen vào được.

Hạ Lam Chương đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, cho dù mình vẫn luôn không muốn từ bỏ, nhưng hành vi như vậy chỉ gây thêm rắc rối cho cô, anh ấy có thể nhìn ra được, cô thật sự rất thích người đàn ông này.

Con người cô nhìn như thân thiện lại khéo léo đưa đẩy, nhưng luôn khiến người ta cảm giác có một loại khoảng cách khó mà nói rõ.

Ban đầu anh ấy nghĩ đó là do tính cách, nhưng khi nhìn thấy cô lúc này, anh ấy lại phát hiện suy nghĩ và nhận thức của mình quá phiến diện. Không phải với ai cô cũng xa cách, lạnh nhạt, ít nhất khi nhìn người đang bên cạnh lúc này, cô không hề che giấu niềm vui trong mắt mình chút nào.

Hạ Lam Chương hít sâu một hơi, nói khẽ: "Đồng chí Cố, tôi sẽ rời khỏi huyện Thanh An."

Nghe anh ấy nói vậy, Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Rời đi sao? "Khi nào thì anh đi?"

Hạ Lam Chương thoải mái cười: "Ở lại huyện Thanh An cũng không biết nên làm gì, nên tôi quyết định nhập ngũ."

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ lóe lên, tham gia quân ngũ?

Đời trước Hạ Lam Chương chính là chiến hữu của Yến Thiếu Ngu, xem ra đời này vẫn không thay đổi, chỉ là trình tự trước sau bị đảo ngược. Đương nhiên, cô cũng không lo lắng Hạ Lam Chương sẽ vì cô mà biến tướng nhằm vào Yến Thiếu Ngu, anh ấy không phải là người như thế.

Mặc dù Hạ Lam Chương là người cố chấp, nhưng rốt cuộc thì trong lòng anh ấy vẫn còn có ý tốt, là một người lỗi lạc, nếu không thì lúc trước anh ấy đã không giúp cô như vậy.

Khi nghe thấy lời nói của anh ấy, Yến Thiếu Ngu cũng ngước mắt lên.

Anh không ngờ "Tình địch" này của mình lại muốn đi cùng một con đường với anh, không biết tương lai có cơ hội trở thành chiến hữu không nữa?

Cố Nguyệt Hoài đứng lên, bình thản nhìn Hạ Lam Chương, trong giọng nói xen lẫn lời chúc tốt đẹp: “Trên đỉnh núi có thể nhìn thấy dòng sông chảy xiết, trên đỉnh núi có thể cảm nhận được gió thổi mạnh. Đồng chí Hạ, huyện Thanh An quá nhỏ, anh thật sự xứng đáng bước vào một thế giới lớn hơn, đi đi, hi vọng sau này mọi thứ của anh đều thuận lợi, bình an trôi chảy."

Hạ Lam Chương ngơ ngác một chút, nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Cố Nguyệt Hoài, đột nhiên cảm nhận được sự quen thuộc khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong lòng cũng buông lỏng.

Anh ấy nói: "Cảm ơn, lần sau tôi trở về, nhất định sẽ uống rượu với hai người.”

Yến Thiếu Ngu hơi sững lại, không ngờ người này lại nhắc tới anh, có thể thấy Hạ Lam Chương là một người lòng dạ rộng lớn.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu đáp một tiếng: "Được."

Hạ Lam Chương mỉm cười, tạm biệt hai người rồi rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.

Sợ là anh ấy cũng không ngờ, trong tương lai không lâu sau, mình sẽ cùng Yến Thiếu Ngu kề vai chiến đấu ở một nơi khác.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.