Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 309: Chương 309



Uông Tử Yên nhìn bóng lưng yểu điệu của Cố Nguyệt Hoài đi xa, không khỏi cảm thán: “Chị Cố đúng là một cô gái tốt, xinh đẹp lại tốt bụng, đúng là rất xứng đôi với anh Yến, sau này bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

Kim Xán hé miệng cười, gật đầu nói: “Đúng, hy vọng bọn họ có thể ngọt ngào hạnh phúc, bên nhau trọn đời.”

Nói xong hai người nhìn nhau cười khẽ, biểu cảm trên gương mặt đều tràn ngập mong ước tốt đẹp.

Lúc này, Uông Tử Yên thấy Lam Thiên ngồi ở đầu giường không hé môi có hơi cô đơn, cô ấy muốn nói gì đó nhưng vừa nãy Cố Nguyệt Hoài không mở miệng mời, cô ấy cũng là khách, đương nhiên không tiện nói thêm lời thừa thãi gì.

Cô ấy vô cùng hiểu rõ, tình thế bây giờ đã khác, dân chúng túng quẫn càng bớt ăn bớt mặc, lúc này nhà ai mời khách ở lại ăn cơm chắc chắn đều là hộ dư lương.

Cô ấy cười với Lam Thiên rồi quay đầu cùng Kim Xán tiếp tục dọn vệ sinh.

Mấy ngày nay mưa to, một góc bên cạnh điểm thanh niên trí thức cũng có cũng có chút bụi nấm mốc, vừa vào nhà đã bốc mùi nấm mốc, nghe Lôi Nhi nói ký túc xá của nam thanh niên khoa trương hơn, chỗ ngưỡng cửa thậm chí mọc nấm, đều không có ai thu dọn.

Có điều cũng rất bình thường, đám thanh niên này đều là công ông cháu cha đại viên thủ đô, nào đã từng kiếm sống?

Hai người đè thấp giọng nói muốn tặng đáp lễ gì cho Cố Nguyệt Hoài, Lam Thiên bên kia yên lặng nhìn hai người một chút.

Vẻ mặt cô ấy hơi hâm mộ, từ khi rời khỏi thủ đô về sau, cô ấy vẫn cẩn thận dè dặt, sống trong nơm nớp lo sợ, mà hai người mới tới này đã bám vào Cố Nguyệt Hoài, không thiếu ăn thiếu uống, chênh lệch giữa người và người thật lớn.

Cô ấy cười tự giễu, bưng bồn rửa mặt ra ngoài múc nước rồi rửa mặt.

Mấy người Hoàng Thịnh không có ở đây, cơm tối cũng ăn vô cùng qua loa, hơn nữa bây giờ nhà nào cũng thiếu lương thực, ngay cả chút thức ăn của thanh niên cũng bắt đầu qua loa, nhưng cô ấy lại có thể thế nào đây?

Trời đã tới, Cố Nguyệt Hoài vác rổ, dọc theo đường nhỏ trở về nhà.

Lúc đi ngang qua sân nhỏ nhà Điền Tĩnh, bỗng nghe một chút động tĩnh nhỏ.

Đôi mắt cô chớp chớp, tiện tay nhặt mấy tảng đá ở ven đường lên rồi đi theo phía phát ra âm thanh, bước chân cô rất nhẹ, không bao lâu đã đi tới chỗ phát ra âm thanh, khi thấy Nhậm Thiên Tường chuẩn bị cạy cửa sổ chui vào sân nhà Điền Tĩnh, môi đỏ khẽ nhếch lên.

Cô nói với cảnh sát nhân dân đã từng thấy Nhậm Thiên Tường nửa đêm tìm đến Điền Tĩnh, thật ra chỉ thuận miệng nói, làm sâu sắc thêm chứng cứ quan hệ không đứng đắn của hai người thôi, mặc dù cô chắc chắn Nhậm Thiên Tường làm được việc, nhưng quả thực chưa từng tận mắt thấy.

Bây giờ ngược lại xác nhận điểm này, chứng cứ cũng tới tay cô ấy, trời muốn diệt Điền Tĩnh, ai cũng không ngăn được.

Cố Nguyệt Hoài cũng không do dự, lúc này la lớn: “Người đâu mau tới! Có kẻ trộm! Có kẻ trộm đồ!”

Nhậm Thiên Tường bị hù dọa, lảo đảo xém chút ngã xuống đất.

Bỗng nhiên anh ta quay đầu, khi thấy Cố Nguyệt Hoài đứng ở trước mặt mình cách đó không xa, trong lòng anh ta thắt lại, hít một hơi lạnh.

Cố Nguyệt Hoài vẫn xinh đẹp như trước đây, thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc anh ta đi lao động cải tạo, nhưng nhìn người phụ nữ dưới ánh trăng lẳng lặng nhìn anh ta, trong lòng vô cùng hoảng sợ, không thể sinh ra chút phấn khích nào.

Sắc mặt Nhậm Thiên Tường trắng bệch, anh ta cũng không ngốc, quay đầu chuẩn bị bỏ chạy.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, viên đá trong tay không hề khách khí mà ném lên đầu Nhậm Thiên Tường.

Sức lực của cô ấy rất lớn, chất chứa lòng hận thù cá nhân rất mạnh mẽ.

 

“A…” Đầu Nhậm Thiên Tường bị đập trúng, anh ta đau đớn kêu thành tiếng nhưng vẫn tăng tốc bước chân chật vật chạy trốn, trong lòng biết rõ, hành động tối nay chuẩn bị cạy cửa sổ chui vào nhà Điền Tĩnh của mình khiến anh ta bị bắt vào đồn cảnh sát cũng không thiệt thòi tí nào.

Nghĩ thì nghĩ, trong đầu anh ta vẫn âm thầm kêu khổ, cả đoạn đường đều xui xẻo.

Mưa to vài ngày, anh ta cũng không tìm đến Điền Tĩnh nữa, vất vả lắm mới hết mưa, nhìn thấy cơ hội tới sớm nên nghĩ ban đêm có thể dễ chịu hơn tí, ai ngờ mấy ngày không gặp, Điền Tĩnh vậy mà lại nổi nóng, không mở cửa cho anh ta.

Anh ta nhịn tức, thầm nghĩ ban đêm nhất định phải cho cô ả này biết mùi lợi hại, nhưng không ngờ lật thuyền trong mương, vậy mà bị Cố Nguyệt Hoài bắt quả tang, vất vả ra khỏi trại lao động cải tạo, lẽ nào lại phải đi vào?

Giọng nói Cố Nguyệt Hoài không nhỏ, Cố Đình Hoài trước tiên từ trong nhà vọt ra.

Nhậm Thiên Tường hoảng hốt bỏ chạy, nhưng lại trực tiếp đụng phải Trần Nguyệt Thăng không hiểu chui từ đầu ra.

“Đứng lại!” Trần Nguyệt Thăng nắm lấy cổ áo Nhậm Thiên Tường, anh ta quanh năm làm ruộng, đương nhiên không yếu đuối, Nhậm Thiên Tường với thân thể bị rượu, t.h.u.ố.c lá và phụ nữ làm cạn kiệt có thể chống lại chắc.

Trần Nguyệt Thăng kéo Nhậm Thiên Tường đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, mím môi nói: “Anh ta trộm đồ à?”

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh ta, còn chưa kịp mở miệng, Cố Đình Hoài đã chạy tới, anh ấy kéo Cố Nguyệt Hoài về ngăn cản ở phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Nguyệt Thăng và Nhậm Thiên Tường, trong mắt anh ấy, hai người này hiển nhiên không có gì khác biệt.

Tội phạm cưỡng gian chưa thỏa mãn, một người đàn ông đã kết hôn ăn trong chén nhìn trong nồi.

Ánh mắt Cố Đình Hoài vô cùng chán ghét lườm hai người, so sánh với nhau, Yến Thiếu Ngu hoàn toàn chính là trăng trên trời.

Bắt được ánh mắt của Cố Đình Hoài, Trần Nguyệt Thăng dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ tự giễu, phát hiện Nhậm Thiên Tường trong tay không ngừng giãy dụa, anh ta nuốt xuống trái đắng nói: “Người này làm sao đây? Giao cho bí thư chi bộ?”

Cố Đình Hoài quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Nhậm Thiên Tường lại ở đây?”

Cố Nguyệt Hoài nghiêm mặt nói: “Em từ trong huyện về, đúng lúc gặp được anh ta đang cạy cửa sổ nhà Điền Tĩnh, trông có vẻ muốn lén lút đi vào, chỉ là không biết bây giờ quan hệ của anh ta và Điền Tĩnh rốt cuộc là gì? Hình như hai người này có hơi không đứng đắn.”

“Hành động này của anh ta là tự xông vào nhà dân rồi, vẫn nên giao cho bí thư chi bộ đi.”

Nghe vậy, sắc mặt Nhậm Thiên Tường trắng như tờ giấy, anh ta giật môi, bỗng nhiên nhanh trí nói: “Không phải, tôi… tôi là người yêu của Điền Tĩnh! Chúng tôi cũng chuẩn bị kết hôn rồi! Tôi không phải tự xông vào nhà dân, nơi này cũng xem như là nhà tôi.”

“Đúng đúng, nơi này cũng là nhà tôi, các người không thể bắt tôi! Tôi không trộm đồ, tôi thật sự là người yêu của Điền Tĩnh.”

“Không tin các người hỏi cô ấy thử xem, Điền Tĩnh! Điền Tĩnh, em mau ra đây giải thích cho anh đi!” Nhậm Thiên Tường khàn cả giọng, hét to vào trong phòng, sợ rằng chậm một bước sẽ bị Trần Nguyệt Thăng giao anh ta ra.

Trần Nguyệt Thăng nhíu mày, nghe lời anh ta nói, nghĩ đến thời gian bên hoa dưới ánh trăng của mình và Điền Tĩnh trước kia, có loại cảm giác buồn nôn khi nuốt phải ruồi, trước kia vì sao anh ta lại từ chối Cố Nguyệt Hoài vì người phụ nữ như Điền Tĩnh chứ?

 

Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, lúc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong ánh mắt mang chút tăm tối và hối hận.

Cố Nguyệt Hoài nhìn lén mấy lần, trong lòng cười lạnh liên tục, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn tập trung lên người anh ta.

Con người là như vậy, lúc chán ghét một người, ngay cả thời gian tốt đẹp ngày xưa của hai người cũng trở thành kỷ niệm dơ bẩn, người trong lòng cũng trở thành muỗi hút máu, mà lúc thích một người, trò hề ngày xưa của cô cũng trở thành ký ức quý giá khó quên.

Trần Nguyệt Thăng đã hoàn toàn quên rằng lúc trước cô khiến người ta chán ghét bao nhiêu.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.