Kim Xán ăn từng miếng nhỏ, nghe mấy người bọn họ nói chuyện cũng nhỏ giọng lên tiếng: "Làm quân y không dễ chút nào?"
Lúc cô ấy nói xong cả bầu không khí đều yên tĩnh, mọi người ngồi xung quanh đều nhìn về phía cô ấy.
Hai má Kim Xán bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng đặt bát đũa xuống xua tay giải thích: "Chị Cố, em…em không phải cố ý nhắc tới để đả kích chị, em, chỉ là em sợ chị…sợ chị quá vất vả thôi."
Giọng Kim Xán nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng đầu cũng cúi gằm xuống.
Lôi Nghị nhéo tay của cô ấy, dở khóc dở cười nói: "Không sao mà, chị Cố sẽ hiểu."
Yến Thiếu Ly cũng gật đầu hùa theo an ủi: "Đúng đó Tiểu Xán à, đừng lo lắng như vậy, tất cả mọi người đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi sợ cái gì chứ? Có điều tôi thấy cô nói cũng có lý, học y quá khó, Nguyệt Hoài, chị cũng nên có cuộc sống của riêng mình."
Cô ấy rất vui mừng khi có một người quan tâm anh cả, quý trọng anh, thích anh như vậy, nhưng mà Cố Nguyệt Hoài quá tốt, cô ấy cũng không hy vọng cô vì anh cả mà phải hy sinh nhiều như vậy, không cần phải nghi ngờ gì cả con đường này thật sự rất gian nan.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: "Hy sinh cuộc sống của mình à? Mỗi một lựa chọn của chị đều là vì cuộc sống của chính mình."
Cô đã ngốc nghếch cả kiếp trước rồi, không còn cha, không còn anh trai, đau khổ không nơi nương tựa, mỗi ngày đều sống trong thù hận, một cuộc sống như vậy ngay cả đi ngủ cũng là một loại tra tấn mà Yến Thiếu Ngu lại là ánh sáng duy nhất và hy vọng trong cuộc đời của cô.
Kiếp này, cô hy vọng cô có thể trở thành ánh sáng của anh.
Khi anh trải qua đau đớn do bị tra tấn, cô có thể là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh anh, như vậy cũng không phụ năng lực của cô đang có.
Nghe vậy, Kim Xán vô cùng dè dặt ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, lúc thấy cô đang mỉm cười thì mới nhẹ nhàng thờ phào, có chút thả lỏng tâm trạng mà nói: "Em nghe Tử Yên nói rằng học y thật sự rất vất vả."
Uông Tử Yên còn nghiêm túc gật đầu theo: "Tôi nghe cha tôi nói khi đó ông ấy học y từ những thầy thuốc dân gian đấy, học từ năm này qua năm khác sau đó ông ấy gia nhập quân đội, cơ duyên thế nào lại trở thành quân y."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Đúng là không dễ dàng."
Tuy rằng cô không hiểu về nghề bác sĩ này, nhưng mà đã từng nghe chú sáu nói một ít chuyện liên quan đến thầy thuốc dân gian.
Phải biết rằng, ở thời đại này muốn làm thầy thuốc dân gian ở trong đại đội đều phải có bằng cấp, còn phải giác ngộ chính trị cao, nhất định là một người chịu khó, đây là một nghề vô cùng vinh quang, nói cách khác bất kỳ ai có thể làm thầy thuốc dân gian đều vô cùng xuất sắc.
Mà muốn trở thành thầy thuốc dân gian, trước tiên phải được đại diện công xã đưa ra chỉ tiêu danh ngạch thông qua bố trí dân số, đa số một đại đội thường tương ứng có một thầy thuốc dân gian, giống như đại đội sản xuất Đại Lao Tử của bọn họ có một người là chú sáu.
Có điều chú sáu tuổi cũng đã cao, mấy năm nay trong đội đã cân nhắc việc chọn một người mới, một lần nữa tiến hành phân công lại.
Mà chỉ tiêu của đại đội đề cử rất cao, cần phải có trình độ văn hóa cấp hai thậm chí cấp ba, hơn nữa phải có điều kiện chính trị, xuất thân là nông dân nghèo hoặc nhà nông khá giả, còn phải có nhân phẩm chính trực, sức khỏe tốt, muốn bộc lộ hết tài năng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mặc dù là được đại đội chọn trúng nhưng cũng không thể nào lập tức bắt đầu phục vụ quần chúng xã viên.
Ứng cử viên cầm tham gia lớp huấn luyện thầy thuốc dân gian do huyện tổ chức, sau khi học xong kiến thức lý thuyết cơ bản và nắm vững một số chẩn đoán và điều trị đơn giản, họ cũng có thể đến trung tâm y tế xã hoặc bệnh viện quận để thực tập một thời gian, cho đến khi tốt nghiệp mới được quay về đại đội.
Nói tóm lại, nếu muốn học y, trước tiên phải theo thầy thuốc dân gian bắt đầu học tập kiến thức cơ bản.
Cố Nguyệt Hoài ăn hết cháo ở trong bát, thấy đồ ăn ở trên bàn còn khá nhiều thì lên tiếng: "Chị ăn xong rồi, các em từ từ ăn, nhớ ăn cho hết không được lãng phí. Đưa Thiếu Đường cho chị, chị sẽ đưa cô bé về ngủ."
Yến Thiếu Ly gật đầu, đưa cô nhóc nhỏ đã ngủ đặt lên tay của Cố Nguyệt Hoài.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài bế Yến Thiếu Đường về phòng thì xoay người trở về phòng mình.
Uông Tử Yên nhìn thấy cửa phòng đóng chặt mới nhỏ giọng nói: "Không ngờ tới ở chỗ này lại có một người đẹp như chị Cố, anh Yến đúng là may mắn, sau này cho dù không thể quay về Thủ đô cũng coi như có một mái ấm cho riêng mình."
Yến Thiếu Ly đang nhai cơm, miệng nhét đầy thức ăn như một con sóc nhỏ.
Cô ấy lắc đầu, ậm ừ: "Không có khả năng đó, nhất định anh cả của em muốn quay về."
Uông Tử Yên nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, đúng thế, trở về là giấc mộng của mỗi một thành viên thanh niên trí thức.
Lôi Nghị gắp cho Kim Xán thịt gà, nói: "Chúng ta nghĩ nhiều như vậy làm chi? Sau này anh Yến làm quân nhân, chị Cố làm quân y theo quân thì cũng là một cái kết tốt đẹp, không phải như thế rất tốt sao? Chúng ta chỉ cần chúc phúc cho họ là đủ rồi."
Uông Tử Yên cười vui vẻ, vỗ tay một cái nói: "Nói cho cùng, chúng ta đều được tự do rồi, tại sao không thể làm một ly chứ?"
Yến Thiếu Ly vui vẻ, mạnh mẽ vỗ cái bàn: "Ha ha, được. Nhà của chị Cố không có rượu, chúng ta chạm chén nước trước đi."
*
Cố Nguyệt Hoài ở trong phòng nghe thấy tiếng chúc mừng vui vẻ ở bên ngoài, khóe môi cũng tự nhiên mỉm cười.
Cô chưa vội đi vào không gian Tu Di mà bắt đầu châm đèn dầu ở trong phòng lên, lấy bông vải ra để chuẩn bị cho Yến Thiếu Ngu một bộ quần áo giữ ấm trước khi anh đi, cô mơ hồ nhớ được sau khi anh được phân công sẽ tới quân khu tỉnh H để nhậm chức.
Mà tỉnh H được bao bọc bởi biển, quân khu lại được đóng quân ở trên một hòn đảo, nhiệt độ không khí vô cùng thấp.
Yến Thiếu Ngu muốn đi ngay lập tức, cho nên hai ngày nay cô đều làm việc nhiều hơn bình thường, nào là một ít dưa muối cũng như các loại rau dễ bảo quản, lại nói trong tay còn một ít phiếu thịt cũng nên đi mua thêm một ít thịt heo.
Đám người của Uông Tử Yên ăn cũng không lâu, khi Cố Nguyệt Hoài đi ra ngoài bọn họ đã thu dọn bát đũa xong và chuẩn bị cùng nhau đi về, dù sao ký túc xá cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ, về muộn quá cửa sẽ bị khóa.
Cố Nguyệt Hoài tiễn mấy người họ ra về còn không quên dặn dò: "Quay về đi, nhớ đi đường cẩn thận nghen, lần sau có rảnh thì lại ghé chơi."
"Hôm nay làm phiền chị Cố rồi, tụi em về đây." Lôi Nghị khoát tay, cùng với Uông Tử Yên và Kim Xán cùng nhau quay về điểm thanh niên trí thức.
Tiễn bọn họ rồi lúc Cố Nguyệt Hoài trở về đã thấy Yến Thiếu Ly đã đổ nước để rửa chân, nước rửa chân nóng hổi được đặt ở dưới đất, bên cạnh còn được đặt hai cái ghế đẩu nhỏ, cô ấy nói với Cố Nguyệt Hoài nói: "Nguyệt Hoài nhanh đến đây đi, chúng ta cùng nhau ngâm chân."
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười cũng không chối từ.
"Ôi, dễ chịu quá." Yến Thiếu Ly đặt một chân vào trong nước ấm, thoải mái đến nỗi không nhịn được mà thốt lên một câu.
Cố Nguyệt Hoài híp mắt nghĩ về chuyện của Yến Thiếu Ngu bỗng nghe thấy giọng nói của Yến Thiếu Ly cô ngước mắt lên nói: "Thiếu Ly, em…"
Cô còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động lớn kèm theo tiếng bước chân dồn dập.
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài ánh lên tia hoảng loạn, cô nhanh chóng mang giày vào chạy đến cửa nghe ngóng, mơ hồ nghe được tiếng la hét rất lớn mà tiếng hét này cũng không phải ai xa lạ mà là của người chăn bò Lưu Nhị Nhĩ trong đại đội.
"Có ai không, nhanh đến đây! Bò sắp đẻ rồi, bò, nếu không bò không ổn rồi."
"Bí thư chi bộ ơi, mau đi kêu bí thư chi bộ lại đây với, bò khó đẻ, nó không sinh được, nhanh đi."
"Chuyện gì đang xảy ra thế, bí thư chi bộ ơi, mọi người mau nhanh lên đi, mau gọi ông ta đến đây."
"..."
Không lâu sau, đại đội sản xuất Đại Lao Tử vốn tối đen một mảnh bỗng đèn đuốc sáng trưng, có người giơ đuốc, có người mang theo đèn kéo quân, giống như rồng rắn lên mây đi về hướng nhà của Lưu Nhị Nhĩ, rất ồn ào.
Sau khi thời tiết trở lạnh, hai con bò của đội đều được Lưu Nhị Nhĩ dắt về nhà mình.
Dù sao gã cũng chỉ một thân một mình, thế nên ở chung với bò cũng không có gì phiền phức, mọi người chỉ cảm thấy gã là một người chăn bò có tâm, đương nhiên chuyện này cũng được nhóm cán bộ trong đại đội đồng ý.