Lưu Nhị Nhĩ hung hăng đập cửa, giọng điệu có phần điên loạn: “Cố Nguyệt Hoài! Mở cửa! Mở cửa mau!”
Then chốt nhà hầm của bò vốn đã không kiên cố lắm, lúc này thực sự có nguy cơ bị đổ sập xuống.
Cố Nguyệt Hoài cười lạnh,chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy bò mẹ xụi lơ đi. Cô cúi xuống nhìn, phát hiện chú bê đã ra đời một cách thuận lợi, sau đó cuống rốn cũng trôi tuột ra ngoài, đúng là hai cái. Vậy là Lưu Nhị Nhĩ có muốn cãi cũng hết đường thanh minh thanh nga.
Kiếp trước, bò mẹ sinh được bê con nhưng nó lại bị kiệt sức, chưa kịp đẩy hết nhau thai ra ngoài thì đã c.h.ế.t rồi, đương nhiên cũng không có cuống rốn, vì vậy, chưa từng có ai nghi ngờ Lưu Nhị Nhĩ.
Bò mẹ l.i.ế.m láp dịch nhờn trên người con, Cố Nguyệt Hoài truyền một chút năng lực chữa lành cho con bê còn chưa mở được mắt kia.
Kiếp trước, con bê này không thể sống sót, kiếp này nó không những khoẻ mạnh bất ngờ mà còn lắc lắc lư lư chuẩn bị đứng lên ngay sau khi chào đời. Đây là lần đầu tiên Cố Nguyệt Hoài chứng kiến cảnh tượng này, có chút mới lạ.
Cô cẩn thận quan sát bò mẹ và bê con, sau khi xác nhận không có gì bất thường thì cô mới đứng dậy mở cửa.
Cố Nguyệt Hoài vốn đang ra sức đập cửa, không phát hiện Cố Nguyệt Hoài mở cửa, theo quán tính, gã lập tức ngã sấp mặt xuống đất.
Gã thậm chí không kịp kêu đau, lăn một vòng rồi đứng lên nhìn con bò mẹ. Khi thấy hai cuống rốn cạnh con bê, gã biến sắc, không thèm nghĩ ngợi, chỉ muốn lao tới giấu thứ kia đi.
Cố Nguyệt Hoài không cho gã cơ hội làm vậy, lập tức nói lớn: “Bí thư chi bộ! Tôi cứu được bò nên con bê mới bình an ra đời. Nhưng có một vấn đềm tại sao trong bụng bò cái lại có hai cuống rốn?”
Lưu Nhị Nhĩ nghe vậy, mặt mũi chợt trắng bệch như tờ giấy, đột nhiên quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Gã nằm mơ cũng không ngờ con nhóc này không chỉ thật sự cứu sống bò mẹ mà còn biết chuyện cuống rốn!
Cứ vậy thì việc gã giấu bê con sẽ không giấu nổi nữa!
Trong lúc Lưu Nhị Nhĩ mải bối rối, mấy người Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đã chạy tới đây. Nghe lời Cố Nguyệt Hoài nói ra, ban đầu mọi người rất kinh ngạc, sau đó vui mừng khôn xiết. Trong đại đội nuôi nhiều súc vật, bọn họ cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, dĩ nhiên sẽ biết hai cuống rốn tượng trưng cho điều gì.
Tuy trường hợp một thai hai nghé rất hiếm khi xảy ra nhưng không phải là không có, đúng là chuyện cực đáng mừng!
Vương Phúc càng sải bước nhanh hơn, vội nói: “Hai cuống rốn? Mau mau, chắc chắn vẫn còn một con bê trong bụng bò mẹ!”
Hoàng Phượng Anh mừng rỡ, nhìn thấy bê con xiêu xiêu vẹo vẹo đứng trên đất, bà nói với Cố Nguyệt Hoài: “Tiểu Cố, cháu đúng là thần may mắn của đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng ta! Ngay cả bò mẹ sinh khó cụng cứu sống được, chuyện này sao lại giống thần tiên như thế?!
Cố Nguyệt Hoài lấy tay vén tóc rối ra sau tai, cười nói: “Tôi vẫn luôn có hứng thú với y học, nhưng lại chẳng có cơ hội, chỉ có thể đọc trên sách cho đã nghiền, ai dè lại hữu dụng thật.”
Cô cứu được bò mẹ và bê con cho đại đội, có thể coi là công lớn. Cô nhắc tới việc này là vì hy vọng đội ngũ sẽ nhớ đến cô khi bình bầu “thầy thuốc dân gian”, từ đó cô sẽ được đại đội cử đi tham gia đào tạo của công xã.
Mọi người đồng loạt vây quanh bò mẹ, nhìn Lưu Nhị Nhĩ đang đứng như trời trồng, trên tay gã quả nhiên đang cầm hai cuống rốn bê bết máu. Vương Bồi Sinh ngó sang bê con cạnh đó, nghi ngờ hỏi: “Tai sao con bò này chỉ đẻ ra một con bê?”
Vương Phúc cũng lấy làm lạ, hỏi: “Lão Lưu, mau kiểm tra xem trong bụng bò mẹ còn bê con không!”
Nghe vậy, Lưu Nhị Nhĩ thoáng biến sắc, bất giác liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài. Thấy khóe môi cô hơi cong lên, da đầu gã vô thức tê dại, trong lòng hiểu rõ con nhóc kia thật sự bắt được thóp mình rồi, còn biết mình giấu bê con.
“Sao thế? Lão Lưu, sao còn chưa bắt đầu?” Vương Phúc nhìn Lưu Nhị Nhĩ bằng ánh mắt bất mãn, vừa nãy tên này như nổi điên đòi vào bằng được, bây giờ vào trong rồi lại chẳng ho he gì.
Đối diện với ánh mắt của Vương Phúc, Lưu Nhị Nhĩ run lên như bị sốt rét, nhìn là biết gã đang chột dạ vì đã làm chuyện mờ ám.
Vương Bồi Sinh rõ ràng không phải người dễ bị lừa, ông nhìn Lưu Nhị Nhĩ, tỏ vẻ nghi ngờ: “Lão Lưu, có phải anh chúng tôi chuyện gì không? Anh đã sớm biết bò chửa hai con bê?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, vô cùng khâm phục khả năng phân tích của Vương Bồi Sinh, vậy là cô đỡ phải nhiều lời.
“Hả? Ông ta biết từ sớm rồi?” Hoàng Phượng Anh vốn đang ngồi xổm xuống xoa bụng bò mẹ, định học theo Cố Nguyệt Hoài đỡ đẻ cho bò. Nghe họ nói chuyện, bà bỗng cảm thấy mơ màng, về sau mới hoàn hồn, còn chuyện gì chưa được làm rõ ư?
Bà sốt sắng hỏi: “Trong bụng bò vẫn còn bê con sao? Bị ngạt c.h.ế.t rồi hay đã đẻ ra từ trước?”
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài từ tốn nói tiếp: “Chủ nhiệm Hoàng, nếu tôi có thể cứu sống bò cái sắp c.h.ế.t và giúp nó sinh ra bê con một cách thuận lợi, sao tôi lại mắc sai lầm như vậy ch? Lúc chúng ta tới đây, trong bụng bò cái chỉ còn một chú bê thôi.”
“Có lẽ phải hỏi chú Lưu xem đầu đuôi chuyện này là như thế nào. Dù sao chú cũng là người duy nhất ở bên bò mẹ lúc nó sinh con. Còn nữa, tôi nhớ là bò mẹ sinh bê con thì phải mất mấy tiếng đồng hồ, sao nhoắng cái đã bị khó sinh thế kia?”
“Bí thư chi bộ, tôi có chút hoài nghi, liệu chú Lưu có trì hoãn đến lúc bò bị đẻ khó mới chạy đi gọi người không.”
Sau khi Cố Nguyệt Hoài dứt lời, bầu không khí trong chuồng bò bỗng chùng xuống, theo tiếng “moo” của con bê, Vương Phúc mới tức giận hỏi: “Lão Lưu, ông còn gì để nói không? Con bê đâu rồi? Ông giấu nó ở đâu?!”
Lưu Nhị Nhĩ vốn đang chịu áp lực cực lớn, nghe vậy, đầu óc gã kêu ong ong, thân thể lảo đảo.
“Phịch.” Gã khuỵu xuống đất, quỳ gối bên con bò mình ngày đêm nuôi nấng bầu bạn, bụm mặt khóc lu loa: “Bí thư chi bộ, tôi không phải là người, tôi không phải là người. Đều là lỗi của tôi, là do tôi không có lương tâm!”
Vương Phúc nhìn Lưu Nhị Nhĩ với vẻ mặt thất vọng, Vương Bồi Sinh thì nghiêm mặt hỏi: “Con bê đâu?”
Bây giờ không phải lúc chất vấn nhau, trước hết cần tìm lại con bê đã, xem thử có cứu được nó hay không.
Lưu Nhị Nhĩ khóc lóc, chỉ vào đống cỏ khô: “Tôi, tôi đã, đã…”
Gã khóc sướt mướt hồi lâu vẫn chẳng nói được trọn vẹn một câu, Vương Bồi Sinh đi qua hướng gã chỉ, Hoàng Phượng Anh cũng thở dài bước tới hỗ trợ, hai người bới đống cỏ, không bỏ sót góc nhỏ nào.
Một lát sau, cuối cùng cũng tìm thấy một nơi bị nước ối thấm ướt, nhưng không thấy tăm hơi con bê đâu.
Vương Bồi Sinh nổi giận, quay ngoắt lại hỏi Lưu Nhị Nhĩ, “Lưu Nhị Nhĩ, đến nước này mà ông còn chưa nói thật? Rốt cuộc con bê bị ông giấu vào nơi nào rồi? Chỗ này không có!”
Hoàng Phượng Anh nghiêm nghị nói: “Bí thư chi bộ, bên này có chút dấu vết, xem ra chú bê mới sinh đã bị Lưu Nhị Nhĩ giấu vào đây, thời gian khá lâu, e rằng con bê ra đời trước c.h.ế.t rồi nên ông ta mới giấu đi.”
Cố Nguyệt Hoài không chen lời, làm thinh, lúc này cứ đứng xem Lưu Nhị Nhĩ làm sẽ làm gì.
Tuy cô cũng là người tiếp xúc gần với hai con bê và bò mẹ nhưng cô đến đây với tay không, không một ai nghĩ rằng cô có thể giấu con bê mà thần không biết quỷ không hay.
Lưu Nhị Nhĩ không hề vô tội, con bò mẹ và hai chú bê xấu số ở kiếp trước đều là do gã ban tặng.
Kiếp này, gã phải trả nghiệp, không một ai có thể thoát thân an toàn sau khi làm việc ác, không - một – ai.