Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 324: Chương 324



Thái độ của Cố Nguyệt Hoài cũng nằm ngoài dự đoán của Yến Thiếu Ly, cô liếc mắt nhìn gạo chất trên mặt đất, thản nhiên nói: “Bà Lâm hao tâm tổn trí rồi, nhưng mà chúng ta không cần đâu, cầm về đi. Nhà bà đông người, hiện tại lại nuôi thêm một Cố Duệ Hoài, càng phí lương thực.”

Lâm Cẩm Thư nghe xong, sắc mặt càng thêm lúng túng, bà ta nắm chặt túi xách trong tay, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Yến Thiếu Ly là người đứng xem cũng cảm nhận được rõ bầu không khí nghẹt thở này, vội vàng ôm Yến Thiếu Đường chui trở về phòng trong. Dù sao bọn họ cũng là người ngoài, vẫn không nên quấy rầy mấy người bọn họ nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò mối quan hệ kỳ lạ giữa Cố Nguyệt Hoài và mẹ cô.

Cô ấy vừa đi, bầu không khí trong phòng lại càng thêm lạnh lẽo, Lâm Cẩm Thư giống như một kẻ đột nhập ngoài ý muốn.

Cố Nguyệt Hoài cũng không đáp lời, tự mình ăn bữa sáng. Cô thật sự không biết nên nói gì với Lâm Cẩm Thư, tuy rằng hai người có quan hệ mẹ con, nhưng giờ đây dù là trên phương diện danh nghĩa hay trên phương diện tình cảm, thậm chí còn thua xa các xã viên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Lúc này, Cố Đình Hoài bưng một ly nước nóng đưa cho Lâm Cẩm Thư, anh ấy nói: “Uống chút nước đi, ăn sáng chưa?”

Lâm Cẩm Thư nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, chần chờ một lát, rồi lắc đầu.

Bà ta rất quý trọng thời gian ở chung với các con, cũng hy vọng có thể ở lại nói chuyện với họ nhiều hơn.

Hơn nữa, hôm nay bà ta tới đây cũng là có nguyên nhân.

Cố Đình Hoài nhìn ra một chút ý định của bà ta, cũng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, nói: “Ngồi đi, tôi múc cháo cho bà.”

Anh ấy từng oán giận Lâm Cẩm Thư, thậm chí căm hận, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, cuộc sống của gia đình bọn họ cũng càng ngày càng tốt. Ngược lại cảm thấy suy nghĩ trước kia có chút buồn cười, mỗi người đều vui vẻ theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, không ai là ngoại lệ.

 

Anh ấy đã không còn bận tâm đến lựa chọn năm đó của Lâm Cẩm Thư, giờ đây anh ấy cũng mong bé có thể quên được.

Nhắc mới nhớ, ba anh em bọn họ, chỉ có Cố Nguyệt Hoài là chưa từng ở chung với Lâm Cẩm Thư, hai người họ đúng là rất xa lạ.

Lâm Cẩm Thư cởi găng tay da, đi tới bên giường đất ngồi xuống, ánh mắt sợ sệt nhìn Cố Nguyệt Hoài.

Bà ta cắn cắn môi, tay lạnh như băng cầm cốc nước nóng hầm hập, cẩn thận nói: “Bé, con vẫn trách mẹ sao?”

Cố Nguyệt Hoài ăn xong cái bánh cuối cùng, lại uống một ngụm cháo, mới chậm rãi nói: “Không có, lần trước tôi đã nói rồi. Chúng tôi đều đã buông bỏ, chẳng lẽ bà vẫn chưa buông bỏ được sao? Nếu đã đưa ra lựa chọn thì không nên quay đầu nhìn lại.”

“Tôi không rõ mục đích bà tới đưa lương thực là gì, dù sao nhiều năm qua bà cũng chưa từng quan tâm đến chúng tôi.”

Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài có chút nghi hoặc, cô là thật sự nghi hoặc, chứ không phải châm chọc. Những năm qua, bọn họ cũng không có dọn nhà, nếu Lâm Cẩm Thư muốn tìm bọn họ cũng không có khó, nhưng bà ta chưa từng trở về.

Nếu như không phải lần trước ở bệnh viện gặp được Lâm Cẩm Thư, chỉ sợ là đến nay bọn họ vẫn chưa gặp lại.

Tuy rằng thiếu lương thực, nhưng đưa lương thực đến vào thời điểm mấu chốt này, sẽ chỉ làm cho tình cảnh của bà ta ở nhà họ Tần trở nên khó khăn. Dù sao bên trên còn có người mẹ chồng quản trời quản đất, nhìn bà ta không thuận mắt. Đối với Lâm Cẩm Thư theo chủ nghĩa hiện thực mà nói, cái được không bù đắp đủ cái mất.

Chẳng lẽ có liên quan đến Cố Duệ Hoài? Sau khi anh ta bị Điền Tĩnh đá, hoàn toàn tỉnh ngộ, biết điểm tốt của người nhà rồi?

Cố Nguyệt Hoài yên lặng phủ định ý nghĩ này trong lòng, dù sao thuộc tính bạc tình bạc nghĩa của Cố Duệ Hoài đã được định sẵn. Cứ như thể anh ta bị trúng lời nguyền, thậm chí còn muốn g.i.ế.c cô vì Điền Tĩnh, người như thế còn có lương tâm sao?

Kiếp trước anh ta lựa chọn chăm sóc cô, đơn giản là bởi vì biết được những chuyện Điền Tĩnh làm với nhà họ Cố, trong lòng áy náy. Sau khi sống lại cô không hề từ bỏ anh ta nhưng mà đáng tiếc, người không có tâm thì không thể cứu, anh ta vẫn chưa hề nhận thấy rõ.

 

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Cẩm Thư hơi tối đi, ngón tay nắm chặt ly nước mơ hồ trở nên trắng bệch.

Bà ta giật giật môi, gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng lộ ra một tia chua xót: “Bé à, mẹ biết là con trách mẹ, nhưng mà mẹ có nỗi khổ. Năm đó cuộc sống gian khổ, mẹ đi theo cha con, còn phải nuôi con, thật sự không sống nổi!”

“Mẹ từng nghĩ sẽ mang con đi, mẹ thật sự nghĩ tới, chỉ là...”

Giọng nói Lâm Cẩm Thư hơi khựng lại, giống như không biết nên nói như thế nào về chuyện cũ không dám nhớ lại này.

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh, cũng không có bị tổn thương vì lời nói của bà ta. Nhưng đoạn quá khứ khi vừa sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ thật sự vẫn là vết sẹo khó mà khép lại của cô. Cô cũng từng oán hận, tại sao Lâm Cẩm Thư lại không mang cô đi.

Nhưng chuyện cũ đã qua rồi, cô cũng sống lại một lần nữa cùng với tiếc nuối ở kiếp trước, còn gì để mà oán giận đâu?

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ăn cháo trong bát, nhẹ giọng nói: “Bà Lâm, tôi thật sự không trách bà.”

Cố Đình Hoài bưng cháo đứng bên bếp, nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, không có tiến lên. Nghe đến đây anh ấy không khỏi mím môi, nhiều năm qua anh ấy cũng xem như một tay nuôi nấng em gái, nên cũng hiểu được là cô đã thật sự buông bỏ.

Anh ấy vẫn luôn cho rằng Lâm Cẩm Thư là cái gai trong lòng cô, cho nên cô mới luôn miệng gọi bà Lâm nhưng giờ đây mới thấy là không phải. Cô thật sự không để tâm đến chuyện này, thậm chí mức độ xem trọng còn không bằng Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường.

Nhận thấy điểm này, Cố Đình Hoài không biết nên khóc hay nên cười, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trong lòng, anh hy vọng bé có thể tha thứ cho Lâm Cẩm Thư. Bây giờ người ấy đã thật lòng hối cải, cho dù là bắt nguồn từ điều gì thì ít nhất hiện tại bà ta đã sẵn lòng gánh vác trách nhiệm của một người mẹ, nên cũng không tính là muộn.

Anh ấy hy vọng có thể có thêm một người yêu thương con bé, để cho cuộc sống của cô không có bất kỳ thiếu sót nào.

Cố Đình Hoài đến gần, ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đưa cháo trong tay cho Lâm Cẩm Thư: “Đồ ăn do bé con làm.”

Anh ấy cũng không biết vì sao mình lại nói thêm một câu như vậy, có lẽ là muốn cho tất cả mọi người biết điểm tốt của Cố Nguyệt Hoài.

Lâm Cẩm Thư cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, rất thơm cũng rất phong phú, trong lòng lại giống như bị kim đâm. Bà ta bỗng nhiên nghĩ tới Tần Hoa Hảo, cô ta biết nấu cơm sao? Không, từ nhỏ đến lớn đã trải qua cuộc sống như thiên kim tiểu thư, chưa từng biết mùi vị khổ cực.

Bà ta vùi đầu ăn một ngụm cháo, thơm ngọt mềm dẻo, ngon hơn bất cứ loại cháo nào mà bà ta từng ăn.

Lâm Cẩm Thư có chút ngạc nhiên, bà ta không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại nấu ăn giỏi đến thế. Món cháo hết sức bình thường cũng có thể nấu ngon như vậy.

Cô vừa xinh đẹp lại có khả năng như vậy, còn có được một công việc văn phòng, có thể nói là điều kiện vô cùng tốt. Nếu tiếp tục ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, sẽ chỉ làm chậm trễ tiền đồ của cô thôi!

Lâm Cẩm Thư yên lặng ăn cháo trong bát, nghĩ đến đây, rốt cuộc mở miệng nói ra mục đích hôm nay tới đây.

Bà ta cắn chặt răng, nói: “Bé à, con có muốn sống cùng mẹ không?”

Dứt lời, Cố Nguyệt Hoài còn chưa có biểu cảm gì, Cố Đình Hoài đã thay đổi sắc mặt trước. Trong lòng anh ấy trở nên nặng nề, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Thư, dứt khoát nói: “Nhiều năm qua bà cũng chưa từng để ý tới con bé, hiện tại con bé trưởng thành thì bà lại muốn xía vào sao?”

Anh ấy nhìn gương mặt xinh đẹp không khác mười mấy năm trước là bao của Lâm Cẩm Thư, mỉm cười tự giễu.

Sự quan tâm và săn sóc của Lâm Cẩm Thư đối với Cố Duệ Hoài khiến anh cho rằng bà ta thật sự tỉnh ngộ muốn làm một người mẹ tốt, giờ đây xem ra là anh ấy tự mình đa tình, rõ ràng bà ta đã có mưu đồ, mưu đồ đối với bé!

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.