Khi Cố Nguyệt Hoài đi tới điểm thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng đã thức dậy.
Hoàng Thịnh vẫn ở bệnh viện không muốn trở về như cũ, Trần Bân thì xung phong nhận việc ở lại chăm sóc anh ta. Dù sao Tống Kim An không có ở đây, Hoàng Thịnh xem như là đầu sỏ trong đám thanh niên trí thức. Dỗ dành cho anh ta vui, cuộc sống sau này sẽ không tệ.
Thôi Hòa Kiệt, Vu Kiến Quốc và Lý Nhĩ Tân đều đã trở lại, lúc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, tinh thần mấy người họ đều đã uể oải.
Mà không có Hoàng Thịnh gây sự, những người khác cũng không rảnh rỗi đi tìm Cố Nguyệt Hoài để gây rắc rối.
“Chị Cố!” Nhóm Uông Tử Yên và Lôi Nghị lại rất nhiệt tình, không hề có chút lúng túng khi ở chung với người lạ.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, có thể dễ dàng dung nhập vào đại đội sản xuất Đại Lao Tử như vậy, cũng là một chuyện tốt.
Cô cũng không trò chuyện nhiều với mấy người họ, cầm bảng vẽ tới sân tùy ý vẽ mấy bức tranh ở điểm thanh niên trí thức. Có nhóm thanh niên trí thức ngồi xổm bên giếng rửa chén, Lôi Nghị vung vẩy quét sân, mỗi người một việc, rất là náo nhiệt.
Cố Nguyệt Hoài bận rộn làm việc một lát rồi cất bảng vẽ đi, bắt đầu kiểm tra phòng ốc. Dù sao đưa ra yêu cầu thì phải có bằng chứng, nếu không sẽ chẳng có ai chịu chi tiền. Phòng ốc sắp sụp đổ không thể nào không để lại dấu vết được.
Cô đi một vòng quanh sân, đúng là vừa nhìn đã có thu hoạch.
Hai ngày trước mưa to liên miên, không những làm cho bên trong điểm thanh niên trí thức bị ẩm, tường ngoài cũng có rất nhiều kẽ hở, thậm chí ngay cả tường cũng bắt đầu bong tróc với diện tích lớn. Đây chính là dấu hiệu trước khi phòng ốc sụp đổ nhưng dựa theo tốc độ này, chắc còn một thời gian nữa.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua sân, con ngươi lóe lên, cao giọng nói: “Trời ơi, sao tường lại nứt thế này?”
Cô vừa dứt lời đã hấp dẫn sự chú ý của Lý Nhĩ Tân, anh ta nhíu mày, đi nhanh về phía Cố Nguyệt Hoài, nhìn vết nứt trên tường, không khỏi đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi. Anh ta dùng tay chùi thử, tường lại rớt ra hơn phân nửa.
Vẻ mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc, nói với Cố Nguyệt Hoài: “Đứng xa một chút, căn nhà này đã không còn an toàn.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn Lý Nhĩ Tân, có hơi ngạc nhiên, người này cũng thông minh đấy, không cần cô phải phí lời.
Lý Nhĩ Tân cũng giống như Lam Thiên, đều là thanh niên trí thức không có cảm giác tồn tại ở kiếp trước, điều duy nhất cô biết chính là anh ta thích đọc sách, hình như còn thi đậu trường đại học rất khá. Khi đó cô tự lo cho mình còn không xong, đương nhiên cũng không rảnh chú ý nhiều đến người này.
Nhưng ở điểm thanh niên trí thức xem như ngoại trừ Tống Kim An ra, chỉ có Lý Nhĩ Tân là “Người tốt”.
Định nghĩa của người tốt này cũng không phải dựa theo ý nghĩa truyền thống, mà là khi mọi người châm chọc cười nhạo anh em Yến Thiếu Ngu, thậm chí là bắt nạt, anh ta là người trung lập duy nhất, cũng không tham dự vào cuộc tranh đấu gay gắt giữa mấy người họ.
Lý Nhĩ Tân nhắc nhở Cố Nguyệt Hoài xong, lập tức chạy nhanh về phía những thanh niên trí thức khác, mấy người vây quanh cùng một chỗ nói vài câu, rồi mọi người nhao nhao đi tới bên này. Khi nhìn thấy bức tường thê thảm, ai nấy đều như thể gặp phải kẻ địch lớn.
Thôi Hòa Kiệt lên tiếng trước: “Như vậy không được, nếu nhà sập, sẽ xảy ra án mạng mất!”
Vu Kiến Quốc cũng giơ tay sờ sờ tóc húi cua của mình: “Dẫn đường Thôi, anh mau đi báo việc này cho bí thư chi bộ của đại đội, bảo bọn họ nghĩ cách tu sửa điểm thanh niên trí thức này, tôi cũng không muốn đang ngủ ngon thì bị nhà đè đâu.”
Thôi Hòa Kiệt khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trầm ngâm nói: “Biên tập Cố, chuyện này do cô phát hiện, cô cùng tôi đi một chuyến đi? Có người dân bản xứ, đến nói chuyện với bí thư chi bộ cũng dễ hơn mà?”
Cố Nguyệt Hoài cũng bị tức cười, chuyện này do cô “Phát hiện” còn chưa đủ, Thôi Hòa Kiệt còn muốn đẩy cô ra làm người ác? Chính vì cô là dân bản xứ, mới không tiện nói chuyện tu sửa điểm thanh niên trí thức với bí thư chi bộ.
Hiện giờ đang là thời kỳ khó khăn, đại đội vốn không giàu có, lại bỏ tiền tu sửa, đây không phải là họa rước thêm họa sao?
Thôi Hòa Kiệt khéo đưa đẩy, quen a dua xu nịnh, gã muốn ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử lâu dài, đương nhiên cũng không muốn đắc tội bí thư chi bộ. Tình huống hôm nay tất cả mọi người đều rất rõ ràng, ai nói chuyện này ra thì người đó đang làm khó đại đội.
Cô không đành lòng làm khó bí thư chi bộ, nhưng điểm thanh niên trí thức không sửa thì phiền toái sẽ chỉ càng nhiều. Thôi Hòa Kiệt thì hay rồi, nhất định phải để cô tự tay đ.â.m d.a.o vào n.g.ự.c bí thư chi bộ, còn tưởng đời này gã đã có chút lương tâm, hóa ra vẫn là chó không đổi được tật đớp cứt.
Thôi Hòa Kiệt như thể không thấy vẻ không vui của Cố Nguyệt Hoài, hỏi: “Làm sao vậy? Biên tập Cố không muốn giúp việc này sao?”
Gã cũng không phải cố ý làm khó dễ Cố Nguyệt Hoài, chỉ là đúng như cô suy nghĩ, gã lo lắng chuyện nhà cửa ở điểm thanh niên trí thức, nhưng thật sự không muốn ra mặt làm kẻ ác, cho nên không thể không đẩy người bản xứ như Cố Nguyệt Hoài ra làm bia đỡ đạn.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nhàn nhã, gật đầu nói: “Được, đi thôi, tôi đi với anh.”
Thôi Hòa Kiệt thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng chào mọi người, rồi tự mình đi đến nhà của bí thư chi bộ. Cố Nguyệt Hoài chậm rãi theo ở phía sau, hai người một trước một sau, rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
“Có phải chị Cố tức giận rồi không?” Kim Xán nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài, nhỏ giọng nói với Lôi Nghị.
Lôi Nghị cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: “Cô cũng biết, gần đây thiếu lương thực, đại đội nhập không đủ xuất, thậm chí còn chưa hạch toán lương thực và công điểm để đổi cho xã viên, làm gì có dư tiền để sửa điểm thanh niên trí thức của chúng ta chứ?”
“Từ nhỏ chị Cố đã lớn lên trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chắc chắn có quan hệ rất tốt với cán bộ đại đội, nên không muốn ép buộc người ta. Dẫn đường Thôi nói như vậy, rõ ràng là muốn chị Cố ra mặt.”
Kim Xán có chút sốt ruột, lo lắng nói: “Hả? Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi xem thử không?”
Lôi Nghị lắc đầu: “Vốn dĩ chúng ta đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử là nhờ chị Cố, hiện tại đến đó cũng vô dụng. Người hiểu thì nói chúng ta lo lắng cho chị Cố, nhưng người không hiểu thì còn tưởng chúng ta đi gia tăng khí thế, ép bí thư chi bộ bỏ tiền.”
Dứt lời, bầu không khí trở nên nguội lạnh, Uông Tử Yên cũng ở bên cạnh với vẻ mặt u sầu, nhưng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Ngược lại Vu Kiến Quốc không hề để ý, lười biếng ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ.
Lý Nhĩ Tân không đi, anh ta mím môi, trầm tư một lát, cuối cùng cũng không đuổi theo. Anh ta cũng không phải là người thích ra mặt, thật ra chuyện như thế này giao cho Thôi Hòa Kiệt là đủ rồi, không cần những thanh niên trí thức như bọn họ quan tâm.
Trên đường, Thôi Hòa Kiệt cũng không rảnh rỗi, nói chuyện với Cố Nguyệt Hoài.
Bước chân gã chậm lại, song song với Cố Nguyệt Hoài, có chút ngượng ngùng nói: “Biên tập Cố, cô đừng trách tôi, chuyện này cô nói ra là thích hợp nhất. Ở trong lòng bí thư chi bộ, chắc chắn cô lên tiếng có tác dụng hơn tôi.”
Cố Nguyệt Hoài lời để ý, đột nhiên bước nhanh hơn.
Thôi Hòa Kiệt nhíu mày, có chút không vui, nhưng vẫn x mặt dày đi theo. Nói thật, hiện tại gã tò mò về Cố Nguyệt Hoài hơn bất kỳ ai, người phụ nữ này thật sự không giống một người nhà quê bình thường.
Cô xinh đẹp, có tài hoa, có công việc, thậm chí sức hút còn không nhỏ. Không chỉ có Yến Thiếu Ngu yêu đương với cô, lại còn có thể làm cho Tống Kim An cũng thích cô, đây tuyệt đối là một người phụ nữ có tâm cơ có thủ đoạn, không thể khinh thường.
Nếu như gã có thể giúp đỡ Tống Kim An có được Cố Nguyệt Hoài, vậy chẳng phải người kia sẽ nhìn gã bằng một con mắt khác sao?