Cố Nguyệt Hoài không biết kết quả cuối cùng như thế nào, sau khi cô đưa ra ý kiến, thì rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô cũng không trở về điểm thanh niên tri thức mà đi đến công xã, cô phải về đơn vị một chuyến để xin tổng biên tập Ngụy nghỉ hai ngày.
Thế nhưng cho dù không biết kết quả, nhưng khi cô rời đi nhìn thấy vẻ mặt Thôi Hòa Kiệt đen sì, cô vẫn cảm thấy tâm trạng không tồi.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài đến công xã, cô đến nhân dân nhật báo.
Cô ôm một chồng tranh vẽ, lập tức đi vào văn phòng của tổng biên tập Ngụy Lạc.
Ngụy Lạc ở bên trong nghe được tiếng gõ cửa thì nói: "Vào đi."
Khi Cố Nguyệt Hoài vào trong, cô nhìn thấy Ngụy Lạc đang ngồi ở bàn cầm bút viết, bà ấy nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy người đến là Cố Nguyệt Hoài thì hơi ngạc nhiên: "Tiểu Cố? Tôi còn nói dành thời gian đi thăm cô, sao cô đã trở lại rồi?"
Ngụy Lạc vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Cố Nguyệt Hoài, bà ấy đánh giá cô một lượt, thấy cô không bị thương thì thở phào, bà ấy nói: "Hai ngày trước tôi nghe nói cô bị kẹt trong núi, tôi rất lo lắng, cô không sao là tốt rồi."
Mặt mày Cố Nguyệt Hoài giãn ra, cô khẽ cười nói: "Cảm ơn tổng biên tập, nghe nói bà cũng chạy đến công xã hai lần vì tôi."
Ngụy Lạc lắc đầu: "Cô nói gì vậy, ngày nào mà cô vẫn còn là người của nhân dân nhật báo, tôi sẽ quản cô, may mà cô không sao, à còn chưa hỏi, sao cô lại trở về? Là nhóm thanh niên tri thức xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Nguyệt Hoài nói: "Không có, nhóm thanh niên tri thức rất tốt, tôi trở về để đưa tranh, nhân tiện xin tổng biên tập nghỉ phép."
Ngụy Lạc nhận tập tranh từ tay Cố Nguyệt Hoài, bà ấy mở ra nhìn, bức tranh nào cũng rất sinh động, bắt được thần sắc và cuộc sống của mỗi người, xem như là tư liệu thực tế vô cùng có ích, bà ấy hài lòng gật đầu: "Bản thảo không tồi, cô tốn công rồi."
Nói xong, bà ấy lại hỏi: "Cô vừa nói xin nghỉ phép? Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Môi Cố Nguyệt Hoài chứa ý cười, cô nói: "Xem như là chuyện gia đình, bạn trai tôi muốn nhập ngũ, tôi muốn ở với anh ấy nhiều hơn trước khi anh ấy đi, tôi còn muốn làm đồ ăn cho anh ấy."
Khi Cố Nguyệt Hoài nói ra những lời này, cô không hề thấy ngượng ngùng, ngược lại giống như đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
Mà Ngụy Lạc nghe nói Cố Nguyệt Hoài có người yêu, bà ấy vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Bạn trai? Tôi nhớ cô không có bạn trai mà? Sao bỗng dưng lại có? Tìm thấy ở đại đội các cô?"
Ngụy Lạc nhíu mày, vẻ mặt bà ấy rất lo lắng, càng nhìn càng thấy u sầu, biểu cảm giống như cải trắng nhà mình bị heo ăn mất.
Bà ấy xấu hổ khi nói thẳng, nên nói quanh co lòng vòng: "Bây giờ cô còn nhỏ, không nên vội vàng kết hôn, nên chờ một thời gian nữa, chờ công việc thăng tiến hơn, kiếm được nhiều tiền hơn thì hãy nghĩ đến chuyện tình cảm."
Cố Nguyệt Hoài nghe bà ấy ý vị sâu xa nói, cô không khỏi bật cười: "Không cần lo lắng, nếu không là anh ấy thì tôi không lấy chồng."
Ngụy Lạc: "..."
Bà ấy muốn nói lại thôi, nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đầy ý cười, những lời thuyết phục của người từng trải không thể nói ra miệng. Từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Ngụy Lạc đã biết Cố Nguyệt Hoài là một người rất có chủ kiến, nhưng không ngờ cô gái này cũng vậy trong chuyện tình cảm.
Thôi vậy, cô chỉ là đồng nghiệp của bà ấy, không phải người thân, không thể cho quá nhiều ý kiến được.
Ngụy Lạc bình tĩnh lại, bà ấy nói: "Được rồi, xin nghỉ hai ngày thì nghỉ hai ngày."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Vậy cảm ơn tổng biên tập, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước?"
Ngụy Lạc gật đầu, bà ấy nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài rời đi, ôm cánh tay lắc đầu, bà ấy chỉ hy vọng cô suôn xẻ trong chuyện tình cảm, không bị tổn thương. Ngụy Lạc nghĩ vậy, bà ấy lại ngồi trở lại bàn làm việc, tiếp tục viết bản thảo.
Sau khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi nhân dân nhật báo, cô cầm phiếu đến xã cung ứng.
Cô muốn mua một ít thịt, thế nhưng chắc chắn bây giờ không thể mua được, dù sao thịt heo được cung ứng theo định lượng từng tháng, mỗi tháng người dân cũng chỉ có thể mua một cân thịt lợn, chỉ có tết âm lịch mới có thể được mua đến ba cân.
Hơn nữa thịt heo cũng được chia thành nhiều loại, chất lượng thịt cũng được chia thành đủ loại, thịt loại một thì tám hào, thịt loại hai thì bảy hào, thịt loại ba thì sáu hào, mỗi khi xã cung ứng có bán thịt heo, sáng sớm mọi người xếp thành hàng dài để mua.
Cố Nguyệt Hoài đi vào xã cung ứng, cô vừa vào cửa thì thấy Diêu Mỹ Lệ đang đan áo len.
Cô ta chính là kiểu người vợ hiền mẹ đảm, mỗi lần Cố Nguyệt Hoài gặp cô ta thì đều thấy cô ta đang cẩn thận làm đồ thủ công.
"Nguyệt Hoài!" Diêu Mỹ Lệ nghe thấy tiếng động, cô ta ngẩng đầu thấy Cố Nguyệt Hoài thì ngạc nhiên, sau đó vui vẻ buông áo đang đan trong tay xuống, cô ta đứng lên vẫy tay với cô, sẵng giọng nói: "Lâu rồi cô không đến đây."
Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Mấy ngày nay có chút chuyện, không rảnh lại đây, dạo này cô thế nào?"
Diêu Mỹ Lệ xòe tay: "Không phải vẫn vậy sao? Cô thì sao? Xảy ra chuyện gì?"
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cô không nhắc đến chuyện trên núi, cô nói: "Hôm nay tôi đến muốn mua một ít vải để làm ga trải giường và vỏ chăn, cô lấy ra cho tôi xem đi."
"Vải?" Diêu Mỹ Lệ ngạc nhiên, trừ khi trong nhà có chuyện cưới xin, nếu không sẽ không ai tiêu tiền để mua vải làm ga trải giường và vỏ chăn, chẳng lẽ là Cố Đình Hoài xảy ra chuyện gì?
Diêu Mỹ Lệ nghĩ vậy, cô ta không khỏi căng thẳng, không yên lòng lấy vải ra, cô ta liên tục nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại cảm thấy không bỏ thể diện xuống được, cuối cùng cô ta quanh co lòng vòng nói: "Cô mua vải làm gì?"
Cố Nguyệt Hoài nghe ra giọng cô ta có hơi khác thường, đuôi lông mày của cô nhướng lên, cô ngẩng đầu nhìn cô ta.
Diêu Mỹ Lệ xấu hổ vén tóc, cô ta nói sang chuyện khác: "Cô xem, những tấm vải này đều là vải thô, màu sắc và hoa văn đều rất đẹp, nếu cô không thích thì có thể mua len về tự đan."
Cố Nguyệt Hoài cười không đáp, cũng không giải thích, cô chọn hai loại vải, cắt mấy mét, cũng may bây giờ phiếu lưu trú nhiều, không thiếu phiếu vải, mua vải xong cô còn mua được hai miếng đậu hủ, và một vài miếng xương sườn.
Ở niên đại bảy mươi, xương sườn cũng không được ương chuộng, nó nhạt nhẽo, xương còn nặng hơn thịt, người dân mua thịt đều chọn mua thịt mỡ, thịt mỡ có thể lọc được dầu, hầm canh ăn cũng thơm hơn, vậy nên bình thường thịt mỡ chính là thịt loại một.
Cố Nguyệt Hoài mua đồ xong thì chuẩn bị đi về, Diêu Mỹ Lệ ra khỏi quầy hàng đuổi theo cô vài bước, cô ta xấu hổ nói: "Nguyệt Hoài, không phải cô nói sẽ mời tôi đến nhà cô chơi sao? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảnh, cô xem xem?"
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy thì bật cười, sức hút của anh cả cô quả thật không nhỏ, có thể khiến cô gái trong thành phố lưu luyến như vậy.
Cô suy nghĩ rồi nói: "Hai ngày nay tôi có chút việc, chờ có thời gian rảnh, tôi sẽ qua đón cô."
Diêu Mỹ Lệ nghe vậy, cô ta có hơi thất vọng gật đầu, cười gượng nói: "Được rồi, vậy cô cũng đừng quên đó."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô cầm đồ đi về phía bệnh viện huyện.
Diêu Mỹ Lệ thở dài, cô ta xoay người trở về xã cung ứng, vuốt ve áo lông màu xanh mà mình đan, cô ta mím môi khẽ cười. Một lát sau, Diêu Mỹ Lệ phục hồi lại tinh thần, cô ta tiếp tục đan áo len, hy vọng lúc đến làm khách có thể mang chiếc áo này đến.
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết Diêu Mỹ Lệ đang hao tâm tổn trí nghĩ cách lấy lòng Cố Đình Hoài, cô đi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến bệnh viện.