Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 331: Chương 331



Tống Kim An bị Điền Tĩnh ôm chầm lấy nên lùi về sau nửa bước, anh ta miễn cưỡng đứng vững, giang hai tay ra không chạm vào cô ta.

Anh ta nhíu mày nói: "Đồng chí Điền, cô... Cô có thể buông tay ra không?"

Điền Tĩnh nghe vậy thì cứng đờ, cô ta chợt lùi về sau.

Khuôn mặt vốn gầy gò của cô ta đã có chút thịt, hai má cũng có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, mặt cô ta đỏ ửng, còn thuận tay vén lọn tóc ra sau tai, có hơi xấu hổ nhìn Tống Kim An.

Tống Kim An thấy biểu cảm e lệ của cô ta, vẻ mặt anh ta cứng nhắc.

Anh ta lùi về sau nửa bước, giữ khoảng cách an toàn với Điền Tĩnh, Điền Tĩnh thấy anh ta như vậy thì trong lòng lộp bộp.

Tống Kim An im lặng một lát, anh ta sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, muốn nói rõ ràng với Điền Tĩnh, dù sao hai bọn họ không thân chẳng quen, anh ta chăm sóc lâu như vậy đã vô cùng trách nhiệm, bây giờ dính đến chuyện phải vào đồn công an, anh ta thật sự không nên tiếp tục nhúng tay.

 

Mẹ anh ta cũng đang công tác ở cơ quan công an, anh ta cũng không muốn gây thêm phiền toán cho các cảnh sát.

Sau nghĩ suy nghĩ một lúc lâu, Tống Kim An đang định mở miệng, anh ta nhìn thấy ánh mắt Điền Tĩnh ẩm ướt, cô ta nhìn anh ta với vẻ mặt đau đớn.

Tống Kim An vốn đã quyết tâm cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, anh ta vẫn không nhịn được hỏi: "Cô bị sao vậy?"

"Đau quá." Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, cô ta ôm ngực, cơ thể cũng lung lay, dựa vào lồng n.g.ự.c Tống Kim An.

Cả người Tống Kim An cứng đờ, anh ta không duỗi tay đỡ Điền Tĩnh, chỉ nhíu mày nói: "Cô lên giường nằm trước đi, tôi đi gọi bác sĩ."

Điền Tĩnh cũng không cử động, ngược lại ôm lấy eo Tống Kim An, đôi mắt phiếm hồng, cô ta ngẩng đầu: "Kim An, không phải anh muốn chăm sóc tôi sao? Bây giờ tôi cũng chỉ có một mình anh, đừng rời đi được không? Tôi hứa sẽ nghe lời, thật đó."

Khi có một cô gái xinh đẹp tội nghiệp nhìn bạn, dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin bạn, bạn sẽ thế nào?

Không biết người bên ngoài làm thế nào, nhưng Tống Kim An cũng mềm lòng.

Từ trước tới nay Tống Kim An không phải là người lòng dạ sắt đá, anh ta cũng nguyện ý giúp đỡ bất cứ ai, chính xác, bây giờ Điền Tĩnh không cha không mẹ, ngay cả xã viên cũng không muốn giúp đỡ, nếu anh ta thật sự phủi tay mặc kệ, thì thậm chí cô ta còn không trả được tiền viện phí.

Tống Kim An đang đấu tranh tâm lý, Điền Tĩnh vẫn vùi đầu vào n.g.ự.c anh ta.

Ở góc độ Tống Kim An không nhìn thấy, cô ta vốn đang khóc sướt mướt, biểu cảm nhạt dần, cô ta khẽ nhắm hai mắt, yên tâm thoải mái chiếm lấy cái ôm của Tống Kim An, hai người ôm lấy nhau, giống như một đôi trai gái đã xác định quan hệ vậy.

Một lát sau, Tống Kim An nhắm mắt lại, anh ta vẫn quyết định đẩy Điền Tĩnh ra.

Anh ta bình tĩnh nói: "Đồng chí Điền, mặc dù cô mất trí nhớ, hoàn cảnh cũng vô cùng đáng thương, nhưng rất xin lỗi, tôi chỉ giúp được cô có hạn, sau này cô cần dựa vào chính bản thân. Tôi sẽ nói giúp với bên cảnh sát giúp cô, chờ cơ thể cô khỏe lại, thì tự mình đi tự thú, những chuyện khác tôi không giúp được cô, cô hãy bảo trọng."

Nói xong, Tống Kim An xoay người mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

Vẻ mặt Điền Tĩnh không dám tin nhìn cửa phòng đóng chặt, trong phòng bệnh im ắng, khiến lòng cô ta lạnh toát.

Lồng n.g.ự.c cô ta không ngừng phập phồng, hận không thể lao ra túm lấy áo Tống Kim An, lớn tiếng chất vấn anh ta tại sao không cần mình, nhưng cô ta biết không được, một khi cô ta làm vậy, Tống Kim An càng không muốn để ý đến cô ta.

"Bình tĩnh." Điền Tĩnh thì thào, cô ta ngồi xuống giường bệnh, vùi đầu vào đầu gối suy nghĩ biện pháp.

Một lúc lâu sau, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, không hề giống dáng vẻ điên rồ khi vừa mới tỉnh.

 

Tống Kim An nghĩ như vậy, chắc chắn là bởi vì đã có người nói gì đó với anh ta.

Ánh mắt Điền Tĩnh độc ác, nghĩ đến bản thân phải chịu nhục, lại vẫn không có tác dụng, hai tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt lại, chẳng lẽ nữ phụ thì không có con đường sống? Cô ta mãi mãi không thể tìm được con đường sống từ tay nữ chính?

A, nữ chính sống lại, quả thật rất khó đối phó.

Đúng, ngay từ đầu Điền Tĩnh không mất trí nhớ, khi được đưa đến bệnh viện, quả thật cô ta đã gần chết, thậm chí còn gặp được Điền Tĩnh kia ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, người phụ nữ kia khúm núm, trong đầu chỉ có làm việc và người nhà.

Một giây đó, cô ta nhớ nghĩ tới một biện pháp rút củi dưới đáy nối, vậy nên đã giả vờ mất trí nhớ.

Cô ta vẫn luôn nghĩ cách lợi dụng một d.a.o này của Cố Nguyệt Hoài như thế nào, đưa cô vào vòng lao lý, để cho cô vĩnh viễn không thể cản đường cô ta, nhưng Điền Tĩnh cẩn thận nghĩ lại, cho dù bản thân làm gì cũng đều vô ích.

Điền Tĩnh không có chứng cứ, thậm chí ngay cả Tống Kim An cũng không đứng về phía cô ta, nếu không sau khi trở về anh ta đã không tìm cảnh sát để nói rõ tình huống, anh ta làm vậy là để bảo vệ Cố Nguyệt Hoài!

Hơn nữa cô ta cắt dây thừng trên vách núi, coi như là để lại phiền phức.

Khi ở trong núi, Cố Nguyệt Hoài lặp đi lặp lại khuyết điểm, cũng khiến cô ta hoàn toàn mất đi hình tượng trong lòng Tống Kim An, nếu cô ta không dùng chút thủ đoạn, thì anh ta sẽ không có ấn tượng tốt với cô ta.

Cô ta đã tiến thoái lưỡng nan, thậm chí còn nghĩ không bằng cứ c.h.ế.t như vậy đi, cũng để tránh bị Cố Nguyệt Hoài tiếp tục tra tấn.

Cố Nguyệt Hoài đã không phải Cố Nguyệt Hoài ngu xuẩn trước kia, cô giống như mang theo thù hận sống lại.

Cô ta không rõ, rốt cuộc đời trước Cố Nguyệt Hoài đã trải qua chuyện gì, mới có thể hận 'Điền Tĩnh" như vậy, mà trong trí nhớ của cô ta đời trước Cố Nguyệt Hoài có xuyên qua không?

Điền Tĩnh đoán, khi đó có lẽ cô ta đã xuyên qua, thậm chí hoàn thành nghịch tập, mới có thể cướp đoạt mọi thứ của Cố Nguyệt Hoài.

Nói cách khác, theo như nội dung tiểu thuyết, Cố Nguyệt Hoài không có oán niệm mới đúng, tại sao lại có thể sống lại?

Điền Tĩnh tự cho là xuyên sách, không ngờ vậy mà lại là một cuộc chơi, đây được coi là gì? Nữ chính sống lại tìm nữ phụ xuyên qua báo thù, nữ chính lại bước lên đỉnh, trở thành nữ chính thông minh và có vạn người mê trong nội dung tiểu thuyết ban đầu.

Để cho cô ta cam tâm tình nguyện làm bàn đạp sao?

Không! Cô ta xuyên qua theo góc nhìn của thượng đế, sao có thể cam tâm tình nguyện trở thành bàn đạp cho nữ chính?

Cố Nguyệt Hoài muốn báo thù, cô ta sẽ không để cô được như ý nguyện, nếu đời trước cô ta có thể nghịch tập thành công, đời này vẫn có thể như cũ, cô ta đã nhìn thấu hết thảy, cô ta sẽ đi từng bước, đi từng bước trong một ván cờ!

Cô ta không thể chết, cho dù sống như con ch.ó cũng được, còn sống mới còn cơ hội.

Thế nhưng, trước hết phải giải quyết tình huống khốn đốn trước mặt, nếu không mọi thứ đều là tốn công.

Cô ta đã sớm nghĩ đến Cố Nguyệt Hoài sẽ không dễ dàng buông tha cho bản thân, sau khi trở về nhất định sẽ trả đũa, quả nhiên.

Điền Tĩnh nghĩ cô ta "mất trí nhớ", đã khôi phục trở thành Điền Tĩnh trước đó, Cố Nguyệt Hoài có thể nhớ tình cảm của hai người, nể tình cho cô ta một con đường sống, đáng tiếc, Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không có ý buông tha cho cô ta.

Khi người của đồn cảnh sát tìm đến cửa, cô ta đã muốn đứng lên nói Cố Nguyệt Hoài mới là người g.i.ế.c người!

Nhưng đáng tiếc Điền Tĩnh không thể, Tống Kim An đã động lòng với Cố Nguyệt Hoài, mặc dù anh ta lương thiện, nhưng ở trong mắt anh ta, cô ta cũng từng là người dùng thủ đoạn để hại Cố Nguyệt Hoài trên vách núi, như vậy anh ta cũng lựa chọn không giúp đỡ.

Cô ta không có chứng cứ, không có người làm chứng, một mình chiến đấu hăng hái, rất khó có được kết quả.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.