Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 336: Chương 336



Buổi họp chợ lớn là cái gì?

Thật ra chính là trên một khu đất bằng phẳng trên núi, người dân trong vòng mười dặm tám thôn quanh đây chọn đòn gánh, cõng cái gùi đến "Bán hàng". Nói là bán nhưng thật ra là trao đổi, không liên quan đến tiền bạc, chỉ cần cảm thấy hợp lý là có thể giao dịch.

Mà mọi người họp chợ trên núi phần lớn đều bán các sản phẩm địa phương, còn các sản phẩm công nghiệp thì đều rất khan hiếm, nếu không thì sẽ bị coi là "Cái đuôi của chủ nghĩa tư bản".

Mỗi khi có một cuộc họp chợ lớn trên núi, người đến rộn ràng, đông nghìn nghịt.

 

Đương nhiên, một cảnh tượng hoành tráng như vậy không phải lúc nào cũng gặp phải, chỉ lúc Tết đến xuân về mới có. Người dân nông thôn lấy những thứ dư thừa ở nhà để đổi lấy một số nhu yếu phẩm cho năm mới, như dầu, muối, tương và giấm, vân vân.

Cách đây một thời gian, công xã cũng tiến hành hội nghị, nhưng hoàn toàn khác với cuộc họp chợ lớn trên núi, nó càng giống một loại tập tục hơn.

Cố Nguyệt Hoài cầm giấy khen đi về nhà, vẻ mặt cô có một chút hoảng hốt, sắp đến lúc họp chợ rồi.

Trong trí nhớ, cha cô không chờ được lần họp chợ này.

Khi đó, bởi vì mua đôi giày bốn đồng mà trong nhà không đủ chi tiêu. Cô lại suốt ngày la hét muốn ăn lương thực tinh nên cha không có cách nào khác, mới chạy đến chợ đen công xã bán lá 粽叶, sau đó bị đội dân binh tóm được, từ đó không trở về nữa.

Cha ngồi tù, trong nhà vừa đói vừa rét, đâu còn suy nghĩ đến buổi họp chợ nữa?

Trong không khí lạnh lẽo thấu xương của trời đông, Cố Nguyệt Hoài hít nhẹ một hơi, sau đó cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.

Cô đẩy nhanh tốc độ trở về nhà, khi vén rèm lên, một luồng nhiệt tỏa ra, mùi thơm của cơm và thịt trong phòng đan xen, chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi cũng khiến người ta thèm ăn. Cô cong mắt cười, sau khi vào cửa thì hơi có vẻ đắc ý giơ giấy khen trong tay ra.

Đôi mắt kiêu ngạo lóe lên, cô mỉm cười nói: “Cả nhà nhìn này, xã viên ưu tú Cố Nguyệt Hoài, mau khen em đi!"

Cố Đình Hoài bước nhanh về phía trước, cầm lấy giấy khen cẩn thận xem xét, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, anh ấy nói: "Bé thật lợi hại, đợi ngày mai anh đi đưa cơm cho cha sẽ cầm đi cho ông ấy xem, nhất định ông ấy sẽ mừng cho em!"

Cố Nguyệt Hoài đi đến bên bếp lò nói: "Ngày mai hẳn là cha cũng xuất viện về nhà rồi. Hôm nay Cố Gia kết hôn, ông ấy và anh ba tham gia hôn lễ của người ta. Em trở về gấp quá nên cũng không biết thế nào, không biết có bị người ta làm khó dễ không nữa."

Bí đao hầm xương sườn đã được múc ra, nồi cũng được rửa sạch sẽ.

Cố Nguyệt Hoài xào thịt vụn, lại thêm các loại gia vị chao, xì dầu, muối, đường, sau khi dậy mùi thì bỏ đậu hũ vào.

Đậu hũ Ma Bà đủ cả sắc hương vị, bởi vì nấu lâu nên nước sốt hơi sệt, trộn vào cơm ăn rất ngon.

"Hôm nay Cố Gia kết hôn rồi à?" Cố Đình Hoài sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Bọn họ quanh năm sống trong đại đội, tình cảm với bác cả và hai người cô trong thành phố cũng không sâu, với người anh em họ như Cố Gia lại càng bình thường. Tuy nói kết hôn là chuyện lớn, nhưng còn chưa tới phiên mấy người bọn họ để bụng.

Sau khi Cố Nguyệt Hoài nấu xong đậu hũ Ma Bà, lại thuận tay làm thêm món cơm chiên cà chua. Đây là món Yến Thiếu Đường thích ăn nhất, cô gái nhỏ không thể ăn món tê cay như đậu hũ Ma Bà được, còn cà chua trứng gà lại phù hợp hơn nhiều.

Cô gọi mấy người tới: "Được rồi, chúng ta ăn thôi."

Vừa mới nói xong, mọi người đều ngồi vào bàn, mỗi người được xới một bát cơm đầy.

Trong thời thế bây giờ, một bàn đồ ăn như thế này tuyệt đối xem như đãi ngộ mà chỉ ăn tết mới có.

Cố Nguyệt Hoài nhai cơm nói: "Đúng rồi anh cả, sắp có buổi họp chợ rồi, chỉ trong mấy ngày nay thôi, anh chú ý chút, đến lúc đó chúng ta đi họp chợ đổi vài thứ về để ăn Tết."

"Họp chợ? Bí thư chi bộ nói rồi sao?" Hiển nhiên Cố Đình Hoài cũng có chút mừng rỡ. Đối với nhóm xã viên trong đại đội mà nói, bọn họ thiếu tiền, thiếu lương cũng thiếu phiếu. Ngày bình thường không có điều kiện đến xã cung ứng mua đồ, cũng chỉ có thể trông cậy vào cửa ải họp chợ cuối năm sắp tới.

 

Khi còn bé, mỗi lần họp chợ đều là lúc bọn nhỏ mong chờ nhất, vui vẻ y như lúc nhận được tiền mừng tuổi vậy, cho dù tiền mừng tuổi tối đa cũng không vượt quá hai xu, nhưng đó là một hình thức không thể thiếu.

Yến Thiếu Ly ở bên cạnh tò mò xen vào một câu: "Họp chợ là cái gì?"

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn cô một cái: "Chính là phiên chợ ở nông thôn, chỉ khi ăn tết mới có."

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Yến Thiếu Ly sáng lên: "Phiên chợ? Vậy em cũng phải đi! Mang theo Thiếu Đường cùng đi nữa!"

Cố Nguyệt Hoài không nói chuyện, vừa nhai vừa ăn chậm rãi. Thấy thế, Yến Thiếu Ly ôm chặt lấy cánh tay của cô lắc lư, giọng điệu mang theo một chút lấy lòng: "Chị Nguyệt Hoài tốt bụng, chị dẫn bọn em theo đi mà, đi xem một chút thôi."

Cố Đình Hoài nhìn mà buồn cười, rõ ràng hai người họ bằng tuổi nhau, nhưng nhìn Cố Nguyệt Hoài trưởng thành hơn rất nhiều.

*

Sau bữa trưa, dường như Yến Thiếu Ly muốn thể hiện nên xung phong nhận việc đi rửa bát.

Cố Nguyệt Hoài cảm thấy xấu hổ, sợ cô ấy không biết dùng giếng nước nên đi theo.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ôm bông và vải vóc đến xường bông. Lúc này không phải vì xử lý bông nữa, mà cô muốn tìm người làm giúp mấy bộ quần áo để kịp mặc khi ăn Tết, hi vọng khi đó ai cũng có thể được mặc quần áo mới.

Vẫn là thím Vương Mỹ Hoa mà lần trước cô đến xường bông đã gặp, vừa nhìn thấy cô, thím ấy đã tươi cười ra đón.

"Tiểu Cố tới đấy à!" Hiển nhiên lần này thím ấy còn nhiệt tình hơn cả lần trước. Dù sao chuyện Cố Nguyệt Hoài anh dũng cứu gia súc đã truyền khắp đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, mọi người ai cũng biết bí thư chi bộ đã xin cho cô xin một danh hiệu vinh dự là xã viên ưu tú.

Với tên tuổi như vậy, trong mắt hóm xã viên, cô không khác gì những ngôi sao điện ảnh kia cả.

Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Thím, chuyện là như thế này, khoảng thời gian này công việc của tôi khá bề bộn, thực sự không rảnh tay may quần áo. Thím xem có thể tìm người giúp tôi một chút hay không, thím yên tâm, tiền công không hề ít, nhưng cần hoàn thành trước năm mới."

Nghe cô nói xong, trên mặt Vương Mỹ Hoa lộ ra nét mừng, thím ấy liên tục đáp: "Giao cho thím đi, cô cứ yên tâm, cam đoan đến lúc ăn tết, cả nhà cô đều được mặc quần áo mới, đã đo kích thước cả chưa?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đưa số đo tới.

Mấy người nhà bọn họ thì khỏi cần nói, cô cũng biết số đo của Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường, về phần Yến Thiếu Ương thì chưa đo thử, nhưng vóc người cũng không khác Yến Thiếu Ngu lắm, nên cũng không khó phân phân biệt.

Về phần Yến Thiếu Ngu thì cô vẫn luôn tự làm, không hề chậm trễ một giây phút nào.

Vương Mỹ Hoa nhận tờ giấy ghi kích thước xem xét, lúc này mới hoảng sợ nói: "Hả, làm nhiều như vậy sao? Có đủ bông không?"

Khi nói chuyện, thím ấy ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, trong ánh mắt còn có chút ít cực kỳ hâm mộ. Trước kia không nhìn ra, năm nay nhà họ Cố đúng là phát tài lớn rồi, mỗi người một bộ quần áo mới, làm nhiều như vậy cũng tốn không ít tiền đâu.

"Thím quên rồi à, cô hai của tôi đi làm trong nhà máy bông, bỏ ra ít tiền là có thể san ra một ít bông cho tôi. Thím cũng biết tình huống nhà tôi mà, hiện tại tôi đi làm kiếm tiền rồi, tiền lương lại trả theo tháng, chắc chắn sẽ khiến cho cha sống thật tốt."

Cố Nguyệt Hoài hơi nâng cằm lên, mỉm cười nói.

Vương Mỹ Hoa nghe cô nói xong thì liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Nguyệt Hoài tràn đầy tán dương: "Đúng là như vậy! Tiểu Cố có tương lai, sau này cha cô có thể hưởng phúc rồi, yên tâm đi, cứ giao cho thím là được."

Năm nay là một năm thảm họa, thiếu ăn thiếu mặc, nhà ai cũng không có tiền dư để mua bông, mua vải làm bộ quần áo mới.

Mấy năm trước, thím ấy còn có thể dựa vào tay nghề kiếm thêm một chút, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không thể. Ngày nào cũng đợi ở xưởng bông, thím ấy sắp bị bệnh luôn rồi, cũng may còn có khách hàng lớn như Tiểu Cố, một hơi làm mấy bộ quần áo liền!

Khó trách vừa nhắc tới Nhân dân nhật báo là mọi người đều hâm mộ ghen tị, hoá ra tiền lương cũng không hề thấp đâu.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.