Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, trợn mắt: "Anh mà là loại người sẽ sợ mẹ kế ư?"
Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Không phải thì tốt, vậy để ý một chút, tìm một người bầu bạn cho cha chúng ta."
Bầu không khí trầm mặc một lúc, Cố Tích Hoài nhìn con đường gập ghềnh phía trước, nói: "Em cảm thấy cha của chúng ta luôn bị Lâm Cẩm Thư ảnh hưởng, muốn ông ấy thay đổi tâm ý, đỡ cho sau này không bị tổn thương nữa sao?"
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài dửng dưng, không chút cảm xúc: "Lâm Cẩm Thư đã tái hôn, bà ta sẽ không ngoảnh đầu lại đâu, em không muốn lúc nào cha cũng nhớ đến bà ta, sống cô độc suốt quãng đời còn lại, không đáng."
Cố Tích Hoài nhíu mày thanh tú, môi mím chặt.
Cố Nguyệt Hoài không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, nghĩ đến ý tưởng sáng nay của mình, nói: "Đúng rồi, anh ba, chúng ta mua ít gạch, xây thêm một gian nhà ở phía sau đi?"
Cô chuyển chủ đề quá nhanh, Cố Tích Hoài sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn cô.
Anh ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài, vui vẻ nói: "Em định để Yến Thiếu Ngu ở rể à?"
Anh ấy không ngốc, tự nhiên có thể hiểu được ý đồ xây thêm một gian nhà khác của Cố Nguyệt Hoài, không phải là để anh em nhà họ Yến ở sao? Thành thật mà nói, anh ấy không ngờ Cố Nguyệt Hoài có thể vì một người đàn ông mà làm đến mức này.
Mặc dù trước đây, lúc cô la hét muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng cũng làm không ít chuyện ngu ngốc, nhưng khi đó cô vẫn còn nhỏ, bị người khác lừa là chuyện bình thường, nhưng bây giờ thì khác, mọi việc cô làm đều có cơ sở chứ không phải quyết định bốc đồng.
Cố Nguyệt Hoài cẩn thận suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Nếu anh ấy muốn, vậy thì cũng được thôi."
Cố Tích Hoài nhíu mày nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Cố Nguyệt Hoài, em hết cứu nổi rồi."
Cố Nguyệt Hoài không thèm để ý, hỏi lại lần nữa: "Vậy anh nói xem có xây được không?"
Nhắc đến chuyện chính, Cố Tích Hoài không nói leo nữa, suy nghĩ một lúc, nói: “Chúng ta có nhiều nhân lực, bây giờ mua gạch ngói, sang đầu năm là có thể xây xong, nhưng chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, em lấy đâu ra?"
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, không trả lời câu hỏi của Cố Tích Hoài.
Không lâu sau, hai người đã đến bệnh viện huyện.
Cố Nguyệt Hoài đánh xe bò, nói với Cố Tích Hoài: "Anh ba, em trông xe bò, anh lên trên cùng Thiếu Ngu đưa Thiếu Ương xuống, nhớ thu dọn đồ đạc."
Cố Tích Hoài cong tay búng trán Cố Nguyệt Hoài, cười nói: "Còn chỉ huy nữa?"
Nói xong, anh ấy đi vào bệnh viện, Cố Nguyệt Hoài giơ tay sờ trán, khóe môi cong lên.
Anh ba tâm tư nhiều, không trung hậu như anh cả, nóng nảy như Cố Duệ Hoài, anh ấy là một người thông minh, luôn biết mình muốn gì, nếu không, anh ấy đã không trở thành người duy nhất trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử vào đại học sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được nối lại.
Trước kia anh ấy cũng như Cố Duệ Hoài, đều rất ghét cô, nhưng giờ đã thay đổi, sự thay đổi này cho thấy cô đang đi đúng hướng.
Cố Nguyệt Hoài ngồi ở trên xe bò, chờ bọn họ ra.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một bóng người màu trắng chạy tới, Cố Duyệt Hoài vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạch Mân.
Cô ấy vẫn mặc bộ đồng phục y tá màu trắng như tuyết, gò má trắng nõn sạch sẽ, khi nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt có chút kích động: "Đồng chí, cô còn nhớ tôi không?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhẹ nhàng cười với cô ấy: "Y tá Bạch."
Bạch Mân nghe vậy, vội vàng xua tay: "Đồng chí, cô không cần khách sáo vậy đâu, cứ gọi tôi là Bạch Mân."
Cố Nguyệt Hoài không chút do dự, bình tĩnh gọi tên cô ấy: "Đồng chí Bạch Mân."
Bạch Mân vặn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Hôm qua, tối hôm qua tôi về đến nhà, nhìn thấy bánh lúa mạch, nghe mẹ tôi nói là chủ nhiệm Lý mang về, nói là....mang cho tôi, tôi..."
Vừa nói, hai má cô ấy vừa đỏ bừng, không biết là do hoàn cảnh gia đình phức tạp, hay là bởi vì cảm kích hay tự ti.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Cô không cần suy nghĩ nhiều, vô công bất thụ lộc. Cho dù ngày hôm qua người tôi gặp không phải là cô, tôi cũng sẽ giúp. Có điều, đồng chí Bạch Mân, tôi muốn nói với cô mấy câu, trước khi làm bất cứ điều gì, cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên."
Cô nói không đầu không đuôi, nhưng Bạch Mân vẫn hiểu.
Cô ấy mím môi, ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: "Tôi biết."
Cố Nguyệt Hoài nhìn bộ dạng nghe theo, ngậm bồ hòn làm ngọt của cô ấy, khẽ lắc đầu.
Nhà họ Bạch nhận nuôi cô ấy, nhưng chưa bao giờ đối xử tốt với cô ấy, cho dù sau đó xảy ra chuyện, cũng chưa từng nghĩ ra mặt vì cô ấy, cuộc sống như vậy chắc chắn rất khốn khổ, cô chỉ không muốn Bạch Mân tiếp bước kiếp trước, để lại tiếc nuối.
Dù sao, không phải lúc nào cô cũng có thể giúp cô ấy, chỉ có cô ấy tự mình đứng lên, mới có thể cầm vũ khí bảo vệ mình.
"Đúng rồi, đồng chí, tôi vẫn chưa biết tên của cô." Bạch Mân lúng ta lúng túng nói.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, nói: "Cố Nguyệt Hoài, cứ gọi tôi là Nguyệt Hoài."
Bạch Mân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhếch miệng cười, trên má hiện lên hai lúm đồng tiền rõ ràng: "Nguyệt Hoài!"
"Nguyệt Hoài, ngày thường tôi bận công việc, không có nhiều bạn bè, sau này...Sau này tôi có thể làm bạn với cô không?" Bạch Mân có chút lo lắng và căng thẳng, nhưng vẫn nói ra lời trong lòng.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Đương nhiên."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Mân càng sâu hơn, cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chợt nghe bên kia có người gọi cô ấy, liền nói: "Nguyệt Hoài, nhà cô ở đâu? Có thời gian tôi đến tìm cô chơi, được không?”
Cố Nguyệt Hoài không từ chối, nói: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không biết đường cứ hỏi người khác."
Bạch Mân gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước, có thời gian sẽ đi tìm cô!" Nói xong, cô ấy chạy về, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay chào Cố Nguyệt Hoài, ánh nắng chiếu lên mặt, khiến nụ cười cô ấy càng trở nên bắt mắt.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, trong lòng có chút thổn thức.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, ai ngờ lại có kết cục như thế chứ?
Lúc cô đang suy nghĩ, Yến Thiếu Ngu và Cố Tích Hoài đã đưa Yến Thiếu Ương xuống lầu.
Cố Nguyệt Hoài thấy thế, trải đệm lên xe bò, đỡ người xuống, ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, đúng lúc đó anh cũng nhìn cô, đưa tay vuốt đỉnh tóc cô, giọng điệu dịu dàng mang theo chút ấm áp: “Hôm qua em đâu có nói là đến đón bọn anh."
Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, nhìn anh nói: "Cũng không thể để anh cõng người về nhà thật."
"Tôi nói chứ, hai người đủ rồi đấy, tôi và Thiếu Ương không nhìn nổi nữa." Cố Tích Hoài đứng bên cạnh, giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn hai người, hết xoa đầu rồi tán dóc, đúng là khiến người ta ngứa mắt mà.
Ai ngờ, anh ấy vừa nói xong, Yến Thiếu Ương nằm ở trên xe bò nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đâu có không nhìn nổi."
Cố Tích Hoài nghe thế, trừng mắt, không nói nên lời.
Anh ấy tức giận, không nói gì, lại nghe Yến Thiếu Ương ho một cái, nói: "Tích Hoài, sách của tôi mấy ngày nay bị bỏ quên ở đại đội Liễu Chi, mốc meo hết rồi, không phải anh muốn đọc sao? Hay là chúng ta quay về lấy đi."
Cố Tích Hoài nghe vậy, hai mắt sáng lên, vung tay: "Đúng đúng, đi thôi, chúng ta mau quay về lấy."
Anh ấy và Yến Thiếu Ương xấp xỉ tuổi nhau, cả hai đều thích đọc sách, rất có nhiều đề tài chung.