Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, giọng điệu chắc chắn: “Đương nhiên có thể, chúng ta không phải bạn bè sao?”
Môi Bạch Mân khẽ run, chợt gật đầu: “Đúng, chúng ta là bạn! Vậy em định nấu ăn sao? Để chị giúp em.”
Cô ấy đưa tay lau qua loa đôi mắt, rồi nhảy xuống giường đi tới bên bếp, vừa xắn tay áo vừa nói: “Chị làm việc rất lạnh lẹ. Thế này đi, em nấu cơm, chị giúp em nấu lò rượu nhé?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một cái, gật đầu nói: “Được.”
Bạch Mân là một người không có tự tin, quanh năm suốt tháng bị áp bức khiến cô ấy có chút tính cách lấy lòng, rõ ràng không có giao tình gì quá sâu đậm với cô, nhưng chỉ cần cô bộc lộ một chút ý tốt, cô ấy đã hận không thể móc hết trái tim ra cho người khác.
Nghe thấy Cố Nguyệt Hoài đồng ý, Bạch Mân thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cái trát, nhặt củi trên mặt đất đưa vào trong bếp.
Bạch Mân ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Đúng rồi Nguyệt Hoài, em nói là em có chuyện muốn hỏi chị, là chuyện gì thế?”
Nhắc tới chuyện này, trong đôi mắt đen nhánh của Cố Nguyệt Hoài bao trùm một tầng nghiêm túc: “Là chuyện làm bác sĩ, em đã suy nghĩ rồi, những người em quen biết chỉ có chị là gần gũi với bác sĩ nhất, không biết trong nghề này có cần chú ý đến chuyện gì không?”
“Bác sĩ?” Bạch Mân sửng sốt một chút, trong mắt bỗng hiện lên chút mất mát.
Nhưng sự mất mát này cũng không duy trì quá lâu, gạt bỏ cảm giác mất tự nhiên ở trong lòng đi, nói: “Sở dĩ chị có thể làm y tá, là bởi vì bác sĩ chân đất của đại đội Phàn Căn bọn chị.”
Dứt lời, Bạch Mân nói toàn bộ kinh nghiệm của mình cho Cố Nguyệt Hoài nghe, để cô có cái tham khảo.
Làm bác sĩ chân trần của đại đội Phàn Căn cũng không đơn giản, tuổi tác không còn nhỏ, cũng không phải tham gia huấn luyện sau xã hội mới, mà là có bản lĩnh thật sự. Thế kỷ trước là học trò của thầy thuốc ở trong ngành dược, đại khái có thể khám được bệnh ốm đau bình thường.
Đời người thay đổi, sau xã hội mới thì làm bác sĩ chân trần ở đại đội Phàn Căn.
Thật ra, Bạch Mân là đứa trẻ bị bỏ rơi do ông ấy phát hiện, nhưng ông ấy là người cô đơn lẻ bóng, cũng không biết chăm sóc trẻ con, mới có thể giao Bạch Mân cho nhà họ Bạch. Khi đó vợ chồng nhà họ Bạch vừa mới kết hôn, không có con, thấy Bạch Mân sinh ra đáng yêu, cũng không từ chối.
Tuy nói đưa Bạch Mân cho nhà họ Bạch, nhưng bác sĩ chân trần kia vẫn thường xuyên chăm sóc cô ấy.
Khi còn bé, bởi vì trẻ con trong nhà họ Bạch nhiều lên, cảnh ngộ của Bạch Mân ở nhà họ Bạch cũng trở nên cực kỳ khó xử, thường xuyên nắm chặt một củ khoai lang, xem như khẩu phần ăn một ngày. Bác sĩ chân trần cũng từng tranh chấp với vợ chồng nhà họ Bạch, muốn đòi Bạch Mân về, đáng tiếc vô dụng.
Tuy rằng Bạch Mân không phải con ruột, nhưng bộ dạng xinh đẹp, vợ chồng nhà họ Bạch sao có thể để cô ấy đi?
Bác sĩ chân trần cảm thấy mình đã hủy hoại cả đời Bạch Mân, luôn dẫn cô ấy lên núi hái thuốc khi cô ấy đói bụng, thật ra là giấu bánh màn thầu hoặc bánh bao trong cái sọt trên lưng. Thời niên thiếu Bạch Mân có thể sống sót nhờ sự tiếp tế này.
Nói tới đây, giọng Bạch Mân có chút nghẹn ngào: “Ông nội Tạ là người tốt, cũng dạy chị rất nhiều thứ.”
Trầm mặc trong chốc lát, Bạch Mân hít hít mũi, giọng điệu khôi phục bình thường.
Cô ấy tự giễu: “Đáng tiếc chị không có thiên phú học y, nhiều năm qua cũng chỉ học được mấy cái đơn giản như tiêm cho bệnh nhân, kê thuốc đau đầu nhức óc thì được, chứ thật sự khám bệnh cho người ta thì không dám, có thể làm y tá là chị rất thỏa mãn rồi.”
Bạch Mân dừng một chút, hỏi: “Nói nhiều như vậy, còn chưa có hỏi em. Nguyệt Hoài, vì sao em lại muốn làm bác sĩ thế?”
Giọng điệu Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Chỉ là muốn hỏi thử, dù sao cũng là một nghề đáng để người ta tôn kính, nên tò mò.”
Bạch Mân nhìn cô một cái, hít sâu một hơi: “Em nói đúng, đây đúng là một nghề làm cho người ta phải đố kỵ. Bởi vì ông nội Tạ có người quen ở bệnh viện huyện, cho nên mới đề cử chị đi làm y tá. Tuy rằng đã giúp chị thoát khỏi cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền toái không dứt. Không chỉ một lần cha mẹ chị đề nghị chị đề cử cho em trai em gái đến bệnh viện làm việc.”
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt lại, nghĩ đến vẻ mặt bỗng chốc thay đổi của Bạch Mân vừa rồi thì biết cô ấy đang suy nghĩ gì.
Cô ấy cảm thấy cô muốn dựa vào thân phận bạn bè, lợi dụng cô ấy để vào bệnh viện huyện để làm việc, nên thất vọng?
Cố Nguyệt Hoài vừa suy nghĩ xong, chợt nghe Bạch Mân nói: “Nguyệt Hoài, nếu em thật sự muốn tiếp xúc với nghề bác sĩ, chị có thể đề cử em tới bệnh viện bọn chị học tập, trước tiên xem như học nghề. Sau vài năm học tập nói không chừng sẽ có cơ hội lên làm bác sĩ.”
Ánh mắt cô ấy thuần khiết, lời nói chân thành tha thiết, hiển nhiên lời này đều phát ra từ tận đáy lòng.
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ mà nhìn cô ấy: “Chị không đề cử cho em trai em gái đến đó sao?”
Bạch Mân cười cười, trong lời nói lộ ra một tia chán ghét: “Sao có thể không đề cử chứ?”
“Lời cha mẹ chị nói chị không dám cãi, lại không chịu nổi tính tình không chịu cố gắng của bọn họ. Đến bệnh viện không chăm chỉ học tập kiến thức cơ bản, cả ngày nói thì hay làm thì dở, kê nhầm thuốc gây ra không ít chuyện, suýt nữa hại chị cũng mất việc.”
“Nếu không phải sư phụ tội nghiệp chị, làm sao còn có cơ hội tiếp tục ở bệnh viện huyện làm y tá?”
“Sư phụ của chị chính là con gái bạn tốt của ông nội Tạ, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện, rất quan tâm đến chị.”
Nói đến vị sư phụ này, trong ánh mắt vẫn còn sợ hãi rụt rè của Bạch Mân bỗng sáng bừng.
“Bác sĩ ngoại khoa?” Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, khác nghề như cách núi, cô thật sự không rõ nghề bác sĩ này cho lắm. Ngược lại biết có phân chia khoa nội khoa ngoại, nhưng cụ thể là trị cái gì thì cũng rất mờ mịt.
Bạch Mân im lặng, cũng không cười nhạo, giải thích: “Bác sĩ ngoại khoa chính là chẩn đoán những bệnh ngoại khoa, bác sĩ cung cấp liệu pháp phẫu thuật cho bệnh nhân, có thể chỉ định phương án phẫu thuật, thực hiện phẫu thuật.”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ, lại nói: “Vậy bác sĩ nội khoa thì sao? Là chữa trị cái gì?”
“Bác sĩ nội khoa là người chẩn đoán bệnh nội khoa, chủ yếu là bác sĩ cung cấp phương pháp điều trị không cần phẫu thuật, sẽ tiến hành một số phương pháp điều trị bằng thuốc hoặc phương pháp điều trị bằng dụng cụ cho bệnh nhân, chẳng hạn như truyền máu, cầm máu, truyền oxy, v.v.”
Bạch Mân nói xong, lại yên lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, cân nhắc nói: “Nguyệt Hoài, bác sĩ đúng là bát cơm sắt, được người ta tôn trọng, nhưng muốn trở thành một bác sĩ rất khó, nhất định phải có kiến thức sâu sắc và toàn diện.”
“Em cần tìm hiểu sự phát triển và thay đổi của các bệnh khác nhau từ bệnh nhân, còn phải tổng kết hiệu quả điều trị cho bệnh nhân, từng bước tích lũy kinh nghiệm, quan trọng nhất là nếu em không có nền tảng, có lẽ cần phải học tập rất nhiều rất nhiều năm.”
“Bác sĩ cần có kinh nghiệm, cho dù là học nghề, cũng không thể không biết một chút gì được, vẫn phải đọc thêm nhiều sách.”
Cố Nguyệt Hoài nghe Bạch Mân nói, nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn, em biết rồi.”
Lời nói của Bạch Mân đều là những lời khuyên thực tế, cũng không có hoàn toàn đả kích. Nếu như cô chỉ ôm một bầu nhiệt huyết tiếp xúc với ngành này, e là sẽ dâng lên ý định muốn lùi bước, nhưng cô không có, cô là mang theo công cụ gian lận tới.
Nói thật, khả năng chữa trị của cô quá vô địch, thích hợp kiêm cả nội ngoại.
Bạch Mân nhìn Cố Nguyệt Hoài không có ý định từ bỏ, cười khổ lắc đầu, nghé con mới sinh không sợ hổ.
Cô ấy nói: “Để chị đề cử em tới bệnh viện học nghề trước, có lẽ khi em tiếp xúc sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Cố Nguyệt Hoài thái nguyên liệu xong xuôi, ngước mắt nhìn cô ấy, khóe môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười: “Chị đã chịu thiệt vì đề cử người ta đến bệnh viện rồi, mà không sợ em hại chị mất việc sao?”