Nữ giáo viên dắt tay Ôn Oanh bước ra, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc, khẽ nhíu mày, giọng nghiêm nghị nói: "Đồng chí, trường chúng tôi là trường trung học, không phải tiểu học. Trường tiểu học ở con phố bên cạnh, anh tìm nhầm chỗ rồi."
“Tôi không đi nhầm chỗ đâu, tôi biết trường tiểu học ở đâu mà.”
Ôn Thiều Ngọc cố gắng cứu vãn thể diện cho mình.
“Tôi chỉ muốn cho con cảm nhận không khí của trường trung học, khi trở lại trường tiểu học, con bé sẽ nhớ đến sự nỗ lực của các anh chị trung học. Như vậy sẽ thúc đẩy con bé học hành chăm chỉ hơn.”
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời nói của mình rất có ý nghĩa, người phụ nữ trước mặt chắc chắn sẽ nghĩ hắn là một người đàn ông xuất sắc.
Nhưng không được, hắn không thể để cô ấy mê mẩn mình được.
“Đồng chí, tôi sẽ đưa con gái tôi đến trường.”
Nói xong, Ôn Thiều Ngọc bế con gái lên, đặt cô bé lên khung xe đạp rồi đạp xe rời đi.
“Nhanh lên, nhanh lên, nếu không con sẽ trễ học mất.”
Ôn Thiều Ngọc đạp mạnh vào bàn đạp, nếu không phải xích xe vừa mới thay, có lẽ bàn đạp đã bị hắn đạp đứt rồi.
“Oanh Oanh, vừa nãy có phải ba rất giỏi không?”
Trong gió lạnh, Ôn Thiều Ngọc vẫn có tâm trạng trò chuyện với con gái.
Ôn Oanh nói: “Ba, thật ra ba không cần phải nói những lời đó với cô giáo đâu, cô ấy biết chúng ta nhầm chỗ mà.”
"???"
Ôn Thiều Ngọc có dự cảm xấu.
“Con đã nói gì với cô giáo?”
“Con chỉ nói là ba hôm nay dậy muộn, rồi hỏi cô lớp con ở đâu?”
Ôn Thiều Ngọc: “...”
Ôn Oanh không nghe ba nói gì, quay đầu lại hỏi: “Ba, con có nói sai gì không?”
“Không, con làm rất tốt.” Như vậy người phụ nữ đó sẽ không còn thích hắn nữa.